Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Nhớ kỹ, thái độ tốt một chút. Nếu ta nghe Vũ Dương nói ông lại ra vẻ thì đừng trách ta không khách sáo!"

Kim Phi lại dặn dò một tiếng, đi vòng qua Thiết Thế Hâm ra khỏi sân.

Nhưng Thiết Thế Hâm vẫn quỳ trên đất, mãi cho đến khi Kim Phi lên phi thuyền bay đi mới đứng dậy lao vào nhà.

Ông ta phải thu dọn đồ đạc ngay lập tức, để chạy đến làng Tây Hà càng sớm càng tốt.

Trên phi thuyền, Thiết Chùy cúi đầu cười khẩy: "Ta còn tưởng cao nhân ẩn dật thế nào hóa ra chỉ là giả vờ thôi.

Tiên sinh, ta thấy người này mình không cần thì hơn, thật là vô liêm sỉ!”

"Ngươi biết cái gì, đây gọi là đại trượng phu co được duỗi được!"

Kim Phi cười nói: "Làm quan phải đối mặt với nhiều người, với đủ loại người khác nhau thì cần phải có thái độ khác nhau, biết thay đổi sắc mặt là một trong những phẩm chất cơ bản của một quan viên đủ tư cách!”

Vừa rồi Kim Phi tức giận, nhưng bây giờ y đã bình tĩnh lại, nhanh chóng hiểu ra.

Cho dù trước đây đuổi Lương Hữu Dư đi hay là hôm nay làm bộ ra vẻ, thật ra là do Thiết Thế Hâm muốn nâng cao giá trị của bản thân lên, nhưng ông ta làm hơi quá trớn, cộng thêm không hiểu tính cách của Kim Phi nên đã làm bậy.

Nhưng Thiết Thế Hâm cũng là người quyết đoán, khi thấy sự việc không ổn, thái độ của ông ta đã lập tức quay ngoắt 180 độ, từ một cao nhân ẩn dật thờ ơ với danh lợi đã trở thành một con sâu quỳ lạy.

Thật ra vốn Kim Phi đã vô cùng thất vọng với Thiết Thế Hâm, nhưng khi thấy Thiết Thế Hâm làm vậy y lại sẵn sàng cho ông ta một cơ hội.

Bởi vì Thiết Thế Hâm cũng đủ bình tĩnh quyết đoán, không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác.

Nếu có thể sửa lại tất xấu tự cho là đúng thì ông ta đúng là một tài nguyên tốt.

Khi phi thuyền đang bay suôn sẻ, Kim Phi lấy giấy bút trong ngực ra.

Trong giỏ treo của phi thuyền không có bàn, Thiết Chùy vội cong người, để Kim Phi lấy lưng anh ta làm bàn.

Kim Phi cũng không ra vẻ, nhanh chóng múa bút trên lưng Thiết Chùy, viết xong lại cho tờ giấy vào bao thư.

“Lão Ưng, sau khi phi thuyền đáp xuống, cho người đưa lá thư này về cho Vũ Dương.”

“Dạ!” Lão Ưng gật đầu, nhận lấy lá thư.

Kim Phi đi ra ngoài, đương nhiên không thể chỉ di chuyển bằng một phi thuyền mà phải di chuyển bằng cả một đội phi thuyền.

Đội cận vệ, Lương Hữu Dư và đám người Cốc Tử Câu đang ngồi trên các phi thuyền khác.

Nhiều phi thuyền như vậy, có cho 1 cái trở về đưa tin thì cũng không có vấn đề gì cả.

Trong thư, Kim Phi kể lại chuyện trong ngày hôm nay, cũng nói cho Cửu công chúa biết có thể cho Thiết Thế Hâm làm việc, nhưng trước tiên không nên giao cho ông ta một chức quan quá cao, coi như là ra oai phủ đầu với ông ta.

Kim Phi tin rằng, với sự sáng suốt của Cửu công chúa, cô ấy nhất định sẽ sắp xếp chuyện này tốt hơn.

Mặc dù quá trình tìm kiếm Thiết Thế Hâm không mấy dễ chịu nhưng cùng lắm đã đạt tới mong muốn của Kim Phi.

Quan trọng nhất là đã tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Ban đầu Kim Phi định dành mấy ngày để thuyết phục Thiết Thế Hâm, cuối cùng chưa đầy một tiếng đã xong.

Vì thế Kim Phi vội vàng đi tới trạm tiếp theo để tìm Phương Linh Quân.

Thiết Thế Hâm là học trò của cha Phương Linh Quân, hai người ở cách nhau không xa, Kim Phi mới viết thư chưa được bao lâu, chiếc phi thuyền của Lương Hữu Dư đang ngồi đã phát ra tín hiệu cho y biết đã đến nơi.

Phía dưới phi thuyền là huyện Tử Đồng, phi thuyền Lương Hữu Dư ngồi đã đáp xuống một một khu rừng trúc phía Tây Bắc ngoài thành huyện.

Kim Phi lấy kính viễn vọng ra nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy có một dãy nhà tranh trên đất trống trong rừng trúc, rất nhiều đứa trẻ đang ngửa đầu nhìn lên trời, hiển nhiên là đang nhìn phi thuyền.

Lão Ưng điều khiển phi thuyền dần dần hạ xuống.

"Tiên sinh, sau khi Phương lão tiên sinh về quê, đã xây một ngôi trường trong rừng trúc này, Thiết tiên sinh từng tới đây học chữ của Phương lão tiên sinh.”

Lương Hữu Dư chạy chậm tới, chỉ vào rừng trúc giới thiệu: "Sau khi Phương lão tiên sinh qua đời, Phương Linh Quân tiên sinh đã tiếp quản trường học này."

"Phong cảnh nơi đây không tệ."

Kim Phi nhìn xung quanh, khẽ gật đầu.

Rừng trúc trước mặt khá lớn, tuy đã cuối thu nhưng vẫn xanh tươi, khiến cho tâm trạng Kim Phi phấn chấn hơn.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp Phương tiên sinh này.”

Kim Phi đi về phía rừng trúc: “Hy vọng Phương tiên sinh không giống sư đệ mình.”

“Lối này thưa tiên sinh” Lương Hữu Dư nhanh chóng dẫn đường ở phía trước: “Tiên sinh yên tâm, trước nay Linh Quân đại nhân đều tao nhã, cho dù không muốn đến làng Tây Hà cũng sẽ không độc mồm độc miệng."

Kim Phi gật đầu, nhưng lòng cũng không vì vậy mà yên tâm.

Bởi vì những người như vậy càng khó khăn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui