Phương Linh Quan ngay thẳng hơn Thiết Thế Hâm nhiều, lập tức nói: “Được tiên sinh yên mến, lão già này bằng lòng dốc sức vì tiên sinhI
Nhưng muốn thực hiện giáo dục bắt buộc mà tiên sinh vừa nói, chắc chắn sẽ cực kì khó khăn, mong tiên sinh có thể kiên trì, đừng bỏ cuộc giữa chừng!”
“Phương tiên sinh yên tâm, tiểu sinh nhất định sẽ kiên trì!”
Kim Phi nói: “Hơn nữa mở rộng giáo dục bắt buộc, không khó như Phương tiên sinh tưởng tượng đâu.”
“Không khó như vậy?” Phương Linh Quân khế cau mày, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Ông ta cảm thấy Kim Phi hơi tự đại rồi.
Kim Phi không giải thích, mà rút ra một quyển tập trong túi đưa cho Phương Linh Quân: “Lần này tiểu sinh đến, đã chuẩn bị hai phần quà tặng cho tiên sinh, mong tiên sinh thích.”
“Ta không cần quà tặng.” Lần này Phương Linh Quân thật sự hơi giận rồi. Cũng hơi hối hận vì quyết định vừa nấy.
“Tiên sinh đừng vội từ chối, tiên sinh nhìn quà rồi hãy nói. Kim Phi đặt quyển tập trước mặt Phương Linh Quân: “Quà không đáng tiền, nhưng ta tin nhất định tiên sinh sẽ thích.”
Phương Linh Quân nghe xong, cúi đầu nhìn quyển tập.
Suy cho cùng cũng là người làm giáo viên cả đời, chẳng mấy chốc đã phát hiện chỗ đặc biệt của quyển tập này.
Quyển tập này là giấy, nhưng không phải là bất kì một loại giấy nào mà Phương Linh Quân từng thấy.
“Đây là giấy gì?” Phương Linh Quân cầm quyển tập, tò mò hỏi.
“Là giấy bổi do làng Tây Hà chúng ta làm ra."
“Giấy bổi?"
“Đúng vậy, một loại giấy dùng cỏ để làm ra.” Kim Phi cười đáp.
“Cỏ cũng có thể làm giấy ư?” Mặt Phương Linh Quân đầy vẻ không tin.
Lúc trước Đại Khang cũng có kĩ thuật làm giấy, nhưng quá trình phức tạp, cho nên giá giấy rất cao, người bình thường không dùng nổi, cho nên vừa nãy Phương Linh Quân nhìn thấy quyển tập làm băng giấy, mới tò mò như vậy.
“Đương nhiên, cỏ tranh cỏ lúa mạch, rơm rạ đều có thể” Kim Phi nói: “Ta xây một xưởng làm giấy trong làng, mỗi ngày ít nhất có thể sản xuất ra mười xe giấy trắng thế này, sau này công nhân rành nghề rồi, có lẽ còn có thể làm nhiều hơn.
Nếu cần, ta sẽ tiếp tục xây dựng xưởng làm giấy mới ở nơi khác.
Dùng cỏ làm giấy, giá thành cực kì thấp, một đồng cỏ tranh, giấy làm ra có thể in mấy chục quyển tập như vậy.”
“Sao có thể?” Phương Linh Quân lập tức đứng dậy.
Dạy học cả đời, ông ta quá hiểu tính quan trọng của giấy với giáo dục.
Nếu Kim Phi nói là thật, vậy giá giấy chắc chắn sẽ giảm xuống nhanh chóng.
Đến lúc đó con cái nhà bình thường cũng có thể dùng giấy rồi.
Đại Khang vẫn quá nghèo, rất nhiều người dân không bằng lòng cho con cái đọc sách, chính là vì chi phí quá cao.
Không nói tới học phí cho giáo viên, chỉ bút mực giấy nghiên, gia đình bình thường đã không đủ khả năng chỉ trả.
Nếu lời Kim Phi nói là thật, vậy phổ cập giáo dục bắt buộc, tuyệt đối là một tin cực tốt.
“Xưởng làm giấy ở làng Tây Hà, nếu Phương tiên sinh không tin, có thể đi cùng tới tới làng xem thử.” Kim Phi nói.
“Ta tin! Chỉ là quá kích động thôi, khiến Kim tiên sinh chê cười rồi!”
Phương Linh Quân hiểu rõ, ông ta đã đồng ý rời núi, Kim Phi sẽ không lừa ông ta chuyện này, cũng không cần phải lừa ông ta.
Đồng thời cũng không khỏi mong đợi món quà thứ hai mà Kim Phi nói.
“Kim tiên sinh, vừa nãy ngài nói chuẩn bị hai phần quà, một món nữa ở đâu, cũng có liên quan tới dạy học à?”