“Làm việc ở trong làng hơn một năm thì có thể xin ngồi phi thuyền, nhưng cần phải mua vé. Thời gian làm việc càng dài thì giá vé càng rẻ.”
Nữ nhân viên hộ tống giải thích: “Tất nhiên, nếu biểu hiện tốt thì thời gian này cũng có thể rút ngắn lại.”
“Chúng ta hiểu rồi” Nhiều thư sinh đều âm thầm hạ quyết tâm tiếp theo đây nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Trường đại học trong kế hoạch của Kim Phi vẫn chưa được khởi công, nên đã dọn dẹp một công xưởng nhỏ đã được xây dựng xong ở ngoài làng nhưng chưa kịp đưa vào sử dụng để tạm thời ổn định nhóm thư sinh này.
Nữ nhân viên hộ tống dẫn các thư sinh vào công xưởng nhỏ, vừa đúng lúc gặp được Phương Linh Quân đi từ trong xưởng ra.
Nữ nhân viên hộ tống hành lễ với hai người, sau đó giới thiệu với các thư sinh: “Vị này là Phương tiên sinh đến từ Miên Châu, cũng là hiệu trưởng của trường Đại học sư phạm Kim Xuyên, về sau ngài ấy sẽ phụ trách dạy học cho mọi người.”
“Xin hỏi tiên sinh có phải là cư sĩ Thất Khúc?”
Một thư sinh cúi người hỏi.
“Chính là ta” Phương Linh Quân vuốt râu đáp.
“Thực sự là cư sĩ Thất Khúc - Phương tiên sinh!”
Thư sinh có mặt ở đây gần như đều kích động đến nỗi miệng run run, vội vàng cúi người hành lễ.
Lục Liễu và Tiểu Ninh cũng vội vàng cúi người hành lễ.
Đây chính là nguyên nhân Kim Phi tự mình chạy tới Miên Châu để mời Phương Linh Quân về.
Ông ta có địa vị rất cao trong giới văn học ở Xuyên Thục thậm chí là cả Đại Khang, lại giỏi việc giảng dạy, để ông ta làm hiệu trưởng thì gần như không có thư sinh nào dám không phục.
Về sau những thư sinh này chính là học sinh của Phương Linh Quân, vì vậy ông ta rất thoải mái nhận lễ của các thư sinh.
Đợi đến khi các thư sinh đều đứng thẳng người lên, Phương Linh Quân chỉ vào một xưởng trống nói: “Đi xem thử phòng học mà sau này các ngươi sẽ học đi.”
Bây giờ xưởng đã được cải tạo thành phòng học, phía trước treo một tấm bảng đen lớn, bên dưới xếp từng dãy bàn ghế dài.
“Xin hỏi tiên sinh, đây là Thủy Ngọc sao?”
Có một thư sinh chỉ vào cửa sổ của xưởng hỏi.
Sau đó những thư sinh khác cũng chú ý tới, cửa sổ trên tường ở hai bên trái phải không phải được phủ băng giấy trắng mà là bằng những miếng thủy tỉnh màu trắng trong suốt.
“Đúng vậy.”
Phương Linh Quân khẽ gật đầu.
“Trời ơi, vậy mà lại dùng Thủy Ngọc để làm cửa sổ sao?”
“Chẳng trách nơi này lại sáng như vậy!”
“Quá xa xỉ rồi, thực sự quá xa xỉ rồi."
Gần như tất cả thư sinh đầu mở to mắt kinh ngạc.
Thương hội Kim Xuyên đã trưng bày Thủy Ngọc hơn một năm, rất nhiều thư sinh đều biết giá trị của Thủy Ngọc.
Trong mắt bọn họ, Thủy Ngọc chắc chắn thuộc loại hàng xa xỈ.
Nhưng Kim Phi lại dùng nó để làm cửa sổ.
Loại cảm giác này, giống như đời trước có người dùng kim cương để làm cửa sổ vậy.
Trong mắt các thư sinh, nó thực sự quá xa xỉ.
“Kim tiên sinh luôn nói rằng trẻ em chính là nụ hoa của Đại Khang, mà các ngươi chính là người làm cho hoa trổ bông, cho cây kết trái!"