Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Kim tiên sinh, ta có thể bàn bạc một chuyện với ngài không?”

Nhìn thấy Kim Phi đi xuống, Lưu Bất Quần xoa mặt đến gần.

“Chuyện gì vậy?” Kim Phi hỏi.

“Ta không muốn dạy học, muốn đi làm nghiên cứu giống Lão Tả, có được không?” Mặt Lưu Bất Quần đầy kì vọng hỏi.

“Không được!” Kim Phi lắc đầu không do dự, “Ông đi rồi, ai tới dạy toán học đây?”

Buồn cười, tổng cộng cả học viện sư phạm mới có hai giáo viên, nếu Lưu Bất Quần lại đi mất, chỉ còn lại một mình Phương Linh Quân.

Trước không nói tới chuyện Phương Linh Quân chịu được không, mà quan trọng là ông ta không giỏi dạy toán.

Trong kế hoạch của Kim Phi, toán học là một môn học cực kì quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn ngữ văn.

Suy cho cùng thì vật lí hóa học sau này, đều cần toán học làm nền tảng.

Hơn nữa các học sinh đã biết chữ rồi, chỉ cần học kĩ năng giảng dạy với Phương Linh Quân nữa là được.

Nhưng trước kia các học sinh chưa bao giờ học toán học, cho nên nhiệm vụ giảng dạy của Lưu Bất Quân còn quan trọng hơn cả Phương Linh Quân.

“Để Lão Tả dạy đi, hắn cũng biết toán học mà!” Lưu Bất Quân nói.

“Để Tả Chi Uyên đi dạy học?” Kim Phi lườm Lưu Bất Quần, “Chẳng lẽ ngài không sợ ông ta dẫn các học sinh cùng nhảy xuống núi à?”

Tả Chi Uyên luôn say mê với các loại máy có thể bay, cũng là người rất yêu nhảy dù.

Bây giờ dù nhảy bình thường đã không thể thỏa mãn anh †a nữa rồi, anh ta bắt đầu mày mò với chiếc dù lượn mà Kim Phi từng nhắc tới, thậm chí bắt đầu nghiên cứu quần áo phi hành.

Thời gian trước anh ta dẫn học trò đi thí nghiệm quần áo phi hành tự chế, nếu không bị nhân viên làm việc của sân bay liều mạng cản lại, đoán là bây giờ cỏ trên mộ đã khô héo được một mùa rồi.

Sau khi Kim Phi biết tin, đã thu hồi tư cách điều khiển phi thuyền, khinh khí cầu của anh ta, nhốt anh ta vào phòng thực nghiệm.

Để tên điên như vậy đi dạy học, Kim Phi thật sự lo rằng các học sinh sẽ bị anh ta làm cho điên luôn.

“Lưu tiên sinh, đừng ngưỡng mộ Tả Chi Uyên, sau này ta sẽ xây một phòng thực nghiệm ở đây cho ngài, thế nào?” Kim Phi động viên nói.

“Thật à?” Lưu Bất Quần hỏi, “Giống phòng thực nghiệm của ngài à?”

Sau khi ông ta nghe Tả Chi Uyên nói về phòng thực nghiệm, đã cực kì hứng thú, có ý chạy tới cầu xin Kim Phi.

Kim Phi đã dẫn ông ta đi tham quan một lần.

Các loại trang bị trong phòng thực nghiệm khiến ông ta hâm mộ chết đi được.

“Có thể” Kim Phi gật đầu, “Chỉ cần là thiết bị mà phòng thực nghiệm của ta có, nếu ngài cần, sẽ cho ngài một bộ y hệt!”

Ở đời trước có rất nhiều đại học cũng đồng thời là trung tâm nghiên cứu khoa học.

Kim Phi sẵn sàng duy trì truyền thống này.

Cho dù Lưu Bất Quần không nhắc, Kim Phi cũng sẽ xây phòng thực nghiệm ở đây.

Bây giờ vừa lúc thuận nước đẩy thuyền, tặng một món quà cho Lưu Bất Quần.

“Kim tiên sinh, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!” Lưu Bất Quần kích động đến mức không còn buồn ngủ.

“Trước tiên đừng vui mừng vội, ta có một điều kiện tiên quyết!”

“Mời Kim tiên sinh nói!”

“Ngài phải dạy khóa học sinh này thật tốt cho ta!” Kim Phi nói, “Đợi đến cuối năm, ta sẽ tự mình ra một bài thi toán học, điểm tối đa là một trăm, nếu số người thấp hơn 80 điểm vượt quá 10%, thì ông không cần mơ tới phòng thực nghiệm nữa”

“Kim tiên sinh, ngài không phải cố ý đưa ra câu hỏi hóc búa để làm khó bọn họ, làm khó ta chứ?” Mặt Lưu Bất Quần đau khổ hỏi.

“Trong lòng Lưu tiên sinh, Kim Phi ta là người như vậy à?”

Kim Phi lườm Lưu Bất Quần, “Yên tâm đi, ta sẽ chỉ ra đề thi trong tài liệu giảng dạy năm ba thôi!”

Lúc này đã là giữa tháng mười, cách năm mới còn có hơn hai tháng, mặc dù các thư sinh có nền tảng biết chữ, nhưng cũng không thể học quá nhiều thứ trong hơn hai tháng này được.

Cho nên Kim Phi yêu cầu bọn họ học toán đến năm ba, tạm thời có thể dạy những kiến thức cơ bản của toán học là được rồi.

Còn lại đợi tới nghỉ đông và nghỉ hè năm sau, lại kéo tới đào tạo tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui