Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Cho dù là vậy, chúng ta cũng phải đề phòng bọn chúng đã chuẩn bị trước thuyền bè, chạy trốn theo đường sông.” Hàn Phong nhắc nhở.

“Lão Hàn yên tâm, ta đã sắp xếp người chờ ở sông Hoàng Hà và sông Hắc Ngư, nếu bọn chúng dám đi, ta sẽ khiến thuyền của bọn chúng nổ tung!” Hầu Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặc dù sông Hắc Ngư là một nhánh chưa được biết đến của Hoàng Hà, nhưng ở đoạn giao nhau với Hoàng Hà cũng rộng hàng chục trượng.

Mặc dù ngày hôm đó trăng không tròn nhưng cũng không phải là không nhìn thấy gì.

Mặt sông phản chiếu ánh sáng, từ trên phi thuyền nhìn xuống, tựa như mặt gương.

Trong tình hình này, dù sát ngủ ngồi trên thuyền hay bơi lội, cũng sẽ bị phi thuyền ở trên trời nhìn thấy rõ ràng.

“Ngươi bố trí nhân lực rồi thì tốt”, Hàn Phong gật đầu: “Bảo mọi người ăn uống nghỉ ngơi đi, tiếp theo e là không có thời gian nghỉ ngơi đâu!”

Các nhân viên hộ tống nghỉ ngơi hai canh giờ rưỡi, đến khi trời tờ mờ sáng mới bắt đầu lên đường.

Đúng như Hàn Phong đã suy đoán, sau khi đám sát thủ trốn vào trong núi, quả nhiên bọn chúng chuẩn bị đột phá từ khe núi phía Tây.

Nhưng khi bọn chúng dốc toàn lực chạy vài giờ trong núi, chỉ cần leo thêm một ngọn núi nữa sẽ đến được khe núi, đột nhiên nghe thấy âm thanh lớn ở phía Đông.

Bốn chiếc phi thuyền xếp hàng bay qua đỉnh đầu bọn chúng.

Bởi vì địa hình trong thung lũng không bằng phẳng và có gió, nên phi thuyền không trực tiếp hạ cánh, mà sau khi hạ xuống một độ cao nhất định, các nhân viên hộ tống dùng dây thừng để hạ xuống.

Khuôn mặt của ba tên sát thủ còn sống trở nên cực kỳ khó coi.

“Lão đại, ta đã bảo chúng ta nên chạy trốn càng sớm càng tốt, nhưng huynh không chịu nghe, bây giờ đã thấy chưa?”

Sát thủ một tai không khỏi phàn nàn.

Thực lực của hắn xếp cuối trong nhóm sát thủ, nhưng hắn luôn là người muốn trốn thoát nhất, cũng như chuẩn bị đầy đủ nên đã trốn thoát thành công.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy con đường phía trước bị chặn, hắn cảm thấy hoảng sợ.

“Nếu ngươi còn dám than phiền một câu nào nữa, ông đây nhất định sẽ cắt lưỡi ngươi!”

Gã thủ lĩnh nghiêng đầu, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn. Tên một tai nheo mắt, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn nhãn nhịn, trừ thân thủ không bằng gã thủ lĩnh ra, còn vì trong đội ngũ có hai người là người nhà với gã thủ lĩnh, nếu ra tay, họ nhất định sẽ giúp gã thủ lĩnh.

Bây giờ hai người này đã chết, chỉ còn lại sát thủ mặt sẹo đến từ nhà quyền quý khác, mặc dù bình thường nghe lời gã thủ lĩnh, nhưng chưa chắc đã đồng ý bỏ mạng vì gã thủ lĩnh.

“Ồ, muốn đấu với ta à?” Gã thủ lĩnh cười khẩy, rút dao găm bên hông: “Vậy thì đến đi!”

“Hai người các ngươi làm gì vậy?” Sát thủ mặt sẹo vội khuyên can: “Bây giờ chúng ta cách đám nhân viên hộ tống một ngọn núi, nếu hai người đánh nhau, không phải sẽ gọi đám nhân viên hộ tống kia đến sao?”

Vừa nói, hắn vừa đẩy tên sát thủ một tai.

Sát thủ một tai nghiếng răng, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng nắm đấm.

Sát thủ mặt sẹo thấy vậy vội vàng đổi chủ đề: “Lão đại, khe núi đã bị tiêu cục Trấn Viễn phong toả, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”

Gã thủ lĩnh cũng không cố chấp nữa, mở miệng nói: “Nghỉ ngơi tí đi, đợi đến khi trời sáng, xem chúng ta có thể chui qua khe hở mà bọn họ phong toả hay không”

Đường núi khó đi, đặc biệt là vùng núi cằn cõi ít dấu chân người, ngay cả đường cũng không có.

Bọn chúng sợ nhân viên hộ tống lần theo dấu vết tìm đến, nên không dám để lại quá nhiều dấu vết, gặp bụi gai cũng không dám chém, chỉ có thể bò qua, còn phải cố gắng khôi phục lối đi trở về như cũ.

Dù bọn chúng có tài giỏi đến đâu thì trên đường đi đều sẽ bị thương, cơ thể cũng đang rất mệt mỏi. Ị,

“Vậy nghỉ ngơi một lát đi

Sát thủ mặt sẹo kéo tay sát thủ một tai ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui