Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Thật ra không cần anh ta nói, Hàn Phong cũng nhìn thấy.

"Truyền tin cho đội trưởng số hai, cho hắn để lại bốn người canh giữ nỏ hạng nặng và xe bản đá, những người còn lại tiếp tục về phong tỏa núi! Đội nấu ăn đi về mấy người để nấu thêm mấy nồi cháo nữa."

Nhóm người trước mặt ăn mặc rách rưới, hoàn toàn không phải là thổ phỉ mà chỉ là dân thường.

Trong đó phần lớn đều là người già và trẻ em, rất nhiều người chạy được một đoạn là phải ngừng lại để nghỉ một lúc nhưng cũng sẽ nhanh chóng đứng dậy lảo đảo mà chạy tiếp.

Hầu như tất cả mọi người đều gầy trơ xương, khiến Hàn Phong thật sự lo lắng giây tiếp theo họ sẽ bị gió thổi bay.

Với một nhóm người già yếu, bệnh tật như vậy, dù họ thật sự muốn làm cái gì thì chỉ cần để lại một ít nhân viên hộ tống giữ đường núi, cộng thêm phi thuyền với mấy cận vệ của anh †a cũng đủ đối phó.

"Dạ!" Người cận vệ dạ một tiếng, lấy nỏ ra bản một mũi tên lệnh lên.

Ở đầu phía tây của trấn, trung đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tiếng mũi tên lệnh, lập tức cho người rời đi quay lại vị trí cũ của họ.

Hàn Phong cũng cho phi thuyền quay đầu về.

Những người dân này đã đói quá lâu, hẳn đã không còn chút sức lực nào. Dù mọi người đều chạy hết sức có thể, nhưng họ phải mất gần một giờ mới chạy hết vài dặm ngắn ngủi để đến được lối vào phía tây của trấn.

Vì lý do an toàn, Hàn Phong hỏi lại lần nữa: "Cẩu Tử huynh đệ, ngươi nhìn lại xem, có phải bọn họ đến từ làng Ngõa Phòng không?”

“Đúng vậy, người chạy phía trước tên là Nhị Cường Tử, trước đó là người báo tin, phía sau bọn họ là Tam Toàn, Tứ Hi, Ngũ Phúc, phía sau đó là Đại Xuân, Hạ Sinh, Thu Đậu, Đông Tử..”

Đại Cẩu Tử bắt đầu điểm tên từng người.

Bọn Hàn Phong nhìn thấy người dân, thực ra người dân cũng nhìn thấy phi thuyền trên trời cách đây mấy dặm.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một chiếc phi thuyền, nên trong vô thức hơi sợ hãi, nhưng vì cơn đói khát nên họ vẫn chạy tiếp.

Cuối cùng đến cửa trấn mới dừng lại.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Đại Cẩu Tử và Hàn Phong đứng cạnh tảng đá ven đường.

"Đại Cẩu Tử, Nhị Cường Tử nói Quốc sư đại nhân tới, đã bắt được Hoàng lão gia và Lương Xung, vẫn còn đang nhận người trên trấn, chỉ cần vào núi bắt người là có thể ăn cháo, còn có lương thực và tiền công có thật vậy không?”

Một lão đầu hói nửa mái đầu hỏi.

"Từ bá, không phải là Quốc sư đại nhân tới, mà là tiêu cục Trấn Viễn cấp dưới của Quốc sư đại nhân tới."

Đại Cẩu Tử nói: "Đúng là chúng ta đang tìm người vào núi, nhưng Từ bá ngài đi còn không nổi, thì giúp chúng ta bät người thế nào?"

"Ngươi coi thường ai đấy Đại Cẩu Tử? Năm đó ta cũng là đội trưởng đội đánh hổ, cha ngươi thấy ta còn phải gọi là đại ca!" Ông lão tức giận vểnh râu lên: "Nếu ngươi không phục xuống đây hai ta tỷ thí một chút!"

“Ta cũng không dám so với ngài!"

Đại Cẩu Tử dở khóc dở cười, sau đó quay đầu nhìn Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, ngài xem..."

Thân là đồng hương, đương nhiên anh ta cũng hy vọng người làng Ngõa Phòng có thể có một bữa cơm no, cơ mà anh ta lại không có quyền quyết định, vả lại lo mình làm quá trớn sẽ khiến Hàn Phong không thèm đoái hoài tới người trấn trên.

Người dân ở làng Ngõa Phòng cũng sôi nổi quay đầu nhìn qua Đại Cẩu Tử.

Từ bá cúi đầu chào Hàn Phong!

"Quân gia, xin ngài rộng lòng thương, nếu không được ăn nữa đứa nhỏ sẽ chết đói mất!”

“Quân gia, cho đứa nhỏ ăn một miếng đi, ta sẽ vào núi bắt người cho ngài!”

Những người dân khác cũng sôi nổi mở miệng cầu xin. Bọn trẻ cũng đang mong ngóng nhìn Hàn Phong. Hàn Phong giơ tay lên, mọi người lập tức ngậm miệng lại.

"Ta biết mọi người đều rất đói, bên trong đã nấu cháo, mọi người chờ lát nữa có thể vào ăn."

Hàn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng sau khi ăn xong, ta muốn nhờ mọi người một việc!”

“Quân gia yên tâm, chúng ta ăn cháo xong sẽ lập tức vào núi bắt người giúp ngài!" Từ bá vỗ bộ ngực khô khốc của mình hứa hẹn.

“Các thành viên của đội đánh hổ có thể cùng nhau vào núi, những người khác chỉ cần giúp ta canh dưới chân núi, nếu nhìn thấy bọn người đó ở trên núi đi ra thì chỉ cần kêu lên cho. chúng ta biết để đi bắt chúng là được.”

Hàn Phong nói: “Mọi người yên tâm, không vào núi cũng có tiền công, nếu cuối cùng chúng ta bắt được chúng, người †ìm ra và báo cho huynh đệ chúng ta, sẽ được thưởng mười lạng bạc và một trăm cân lúa mì!"

Vừa nhìn thấy đám người này, Hàn Phong đã nghĩ đến nên sử dụng thế nào, sau đó anh ta đã đưa ra quyết định này.

Nhóm người này tuy già yếu, bệnh tật nhưng số lượng cũng đủ nhiều.

Hàn Phong tin rằng dưới sự kích thích của phần thưởng, tất cả mọi người sẽ mở to mắt giúp họ trông chừng mọi con đường xuống núi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui