Lúc có ý tưởng, khả năng một hai ngày đã làm xong công việc của nửa tháng, nhưng lúc không có ý tưởng, dù ép anh ta thì cũng chả có tác dụng gì.
Thật ra Kim Phi cũng khá tôn trọng Trần Văn Viễn.
Bởi vì tình hình khách quan nam ít nữ nhiều của Đại Khang, nên tạm thời Kim Phi chưa dám cấm chế độ đa thê.
Trần Văn Viễn thân là tầng lớp cấp cao của làng Tây Hà, bản thân lại có tài hoa, được nhiều cô nương coi trọng, cũng Vì có xuất thân thanh lâu, nên Liên Nhi giống Quan Hạ Nhi khi trước, cứ khuyến khích Trần Văn Viễn lấy vợ lẽ.
Nhưng trước sau Trần Văn Viễn đều không lấy vợ lẽ.
Điểm này, Kim Phi hiểu rõ mình không làm được.
Trần Văn Viễn cũng cực kì hiểu Kim Phi, biết y không thể. gây khó dễ mình vì chuyện này, cho nên chẳng có tí căng thẳng nào, cười nói, “Đương nhiên tiên sinh có thể tới rồi, nhưng người bận rộn không có thời gian rảnh đi loanh quanh
như ngài, tới đây thì chắc chắn phải có chuyện chứ nhỉ?”
Kim Phi rất muốn giảng giải thêm, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
“Đúng là tìm ngươi có việc đấy.”
Kim Phi lấy thư của Hàn Phòng ra, sau đó lại nói dự định của mình với anh ta.
“Tiên sinh chuẩn bị để ta viết một bài hịch, cảnh cáo địa chủ quyền thế ở các nơi à?” Trần Văn Viễn lập tức hiểu ý của Kim Phi.
“Đúng vậy!” Kim Phi đứng dậy, “Viết ra càng sớm càng tốt, đừng dài quá, vừa một trang giấy in là được, rồi thông báo cho bên xưởng in, in hai ngàn bản trước!”
“Hiểu Trần Văn Viễn gật đầu, “Viết xong ta sẽ đi tìm tiên sinh để sửa chữa”
Kim Phi vỗ vào cánh tay Trần Văn Viễn, lại gật đầu với Liên Nhi, rồi dẫn người rời đi.
Tốc độ của Trần Văn Viễn còn nhanh hơn Kim Phi tưởng tượng, Kim Phi còn chưa ăn trưa xong, anh ta đã tìm tới rồi.
“Tiên sinh xem coi được chưa, không được thì ta về sửa lại"
Trần Văn Viễn đưa một tờ giấy viết bản thảo cho Kim Phi. “Còn chưa ăn cơm nhỉ? Cùng ăn đi.”
Kim Phi ra hiệu Nhuận Nương xới cơm cho Trần Văn Viễn, sau đó mới cầm bản thảo lên.
Trong bản thảo Trần Văn Viễn nhấn mạnh chính sách của tiêu cục Trấn Viễn, nếu bắt đầu từ giờ, chủ động giúp người dân vượt qua khó khăn, chủ động phối hợp với tiểu đội Chung Minh để phân đất, thì sau này có thể được xử nhẹ.
Nếu tiếp tục vơ vét của người dân, đợi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, sẽ bị phạt nặng!
Nửa sau của bản thảo, Trần Văn Viễn lại nhấn mạnh thực lực của tiêu cục Trấn Viễn, rõ ràng đang nói với địa chủ cường hào là đừng trông chờ may mắn, không ai có thể ngăn bước chân tiêu cục Trấn Viễn thống nhất Đại Khang được.
Cho dù bọn họ trốn tới đâu, tiêu cục Trấn Viễn đều sẽ tìm được bọn họ!
Nội dung rất đơn giản, từ ngữ cũng không coi là hoa mĩ, nhưng đã nắm bắt được trọng điểm mà Kim Phi muốn bày tỏ.
“Viết không tệ, đợi tí nữa ta đưa cho Vũ Dương xem, nếu không có vấn đề gì, chiều nay sẽ sắp xếp cho inI”
Kim Phi gật đầu, thu bảo thảo lại. Ăn cơm xong, cầm bản thảo đi tìm Cửu công chúa. “Phu quân, viết thế này có quá thẳng thắn không?”
Cửu công chúa suy nghĩ một chút, nói, “Trông có vẻ... Như đang nói chuyện cay nghiệt với thổ phỉ ấy!”
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, bây giờ Trần Văn Viễn viết văn càng ngày càng thiên về tiếng phổ thông, hiếm khi dùng từ ngữ văn học nho nhã.
Dùng tiếng phổ thông viết kịch bản không sao cả, suy cho. cùng kịch của đoàn ca múa là viết để người dân xem, lời kịch quá sâu sắc thì người dân cũng không hiểu.
Nhưng bản thảo này có thể nói là một bài hịch chính thức, dùng tiếng phổ thông để viết, khiến Cửu công chúa cảm thấy không ổn lắm.
“Không phải ta nói khäc nghiệt với chúng, nếu bọn chúng không biết dừng tay, thì chạy tới chân trời góc biển cũng. chẳng có tác dụng gì, đợi tiêu cục đánh đến, tất nhiên sẽ tính sổ hết với bọn chúng!”
Kim Phi lạnh giọng nói, “Hơn nữa ta không chỉ viết bản tờ rơi này cho địa chủ và thế gia vọng tộc xem, mà còn viết cho cả người dân xem nữa”
“Viết cho người dân xem?”
“Đúng vậy” Kim Phi gật đầu, “Bối cảnh của chúng ta quá đơn giản, thiếu người nghiêm trọng, e là trong thời gian ngắn không thể thống nhất Đại Khang được, cho nên cần động viên người dân, trước khi chúng ta đánh tới, bọn họ cần tổ chức trước, tự bảo vệ mình!”
“Vi vậy phu quân in phát tờ rơi này, không chỉ muốn truyền cho địa chủ thế gia vọng tộc, mà còn muốn truyền cho. người dân?” Cửu công chúa hỏi.
“Đúng vậy, trong lúc dân hội họp ta sẽ cho người rải tờ rơi ra, cố gắng để cho tất cả mọi người đều biết.”
Lúc đầu khi tiến đánh phủ Kinh Triệu và huyện Lam Điền, Kim Phi từng làm vậy, hiệu quả rất tốt.
Chỉ có điều lần đó dùng người sao chép thông cáo, còn bây giờ đã có thể in hàng loạt rồi.
“Nếu thế, có phải hai ngàn bản quá ít rồi không?” Cửu công chúa hỏi, “Vì sao không in nhiều thêm một chút?”