Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Sau khi Kim Phi cải tiến kỹ thuật in, chỉ cần đặt văn bản vào, công việc còn lại rất đơn giản, chỉ cần lặp lại in ấn là được rồi.

Cho nên Cửu công chúa không hiểu, vì sao Kim Phi chỉ in hai nghìn bản truyền đơn.

"Chỉ phát hành ở huyện Vĩnh Nhạc thôi, hai nghìn bản là đủ rồi, nhiều quá cũng sẽ lãng phí." Kim Phi trả lời.

"Chỉ phát hành ở huyện Vĩnh Nhạc thôi ư?"

Cửu công chúa hỏi: "Tại sao?"

Cô ấy cho rằng Kim Phi sẽ rải truyền đơn ở khắp cả Đại Khang để dọa tất cả các địa chủ gia tộc quyền quý.

"Ta vừa mới hỏi Tiểu Ngọc, hiện tại vẫn còn rất nhiều gia tộc quyền quý ở các nơi không biết chúng ta đang lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân, cuộc sống của bọn họ vẫn như trước đây không khác biệt lắm, chúng ta rải truyền đơn ở những chỗ này, ngược lại là nhắc nhở bọn họ, cũng nhắc nhở một số người có ý đồ khác!" Kim Phi giải thích nói.

Giao thông vận tải của Đại Khang rất lạc hậu, tốc độ truyền bá tin tức cũng rất chậm, có rất ít đường dây tin tức để người dân bình thường nhận được tin tức ở bên ngoài.

Sở dĩ người dân trấn Vĩnh Lâm biết chuyện lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân là vì quận Hà Trung tiếp giáp với phủ Kinh Triệu, có rất nhiều hành thương đi lại giữa hai nơi.

Nhưng ở bên ngoài đất Tân, rất nhiều người dân và địa chủ nhỏ căn bản không hề biết.

Có lẽ một số thân hào nhạy bén đã biết được tin tức, nhưng bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài, cũng không dám nói ra bên ngoài.

Bởi vì, việc lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân quá dễ bị bắt chước, Kim Phi có thể làm được, những người khác cũng có thể làm được.

Người dân Đại Khang quả thực rất đói, cũng rất mong muốn có ruộng đất, chỉ cần có người đi đầu giơ tay lên hô hào thì sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.

Cho nên cho dù các gia tộc quyền quý biết được tin tức. thì cũng sẽ không chủ động tuyên truyền ra bên ngoài.

Nếu không người dân khắp nơi sẽ nổi dậy, vậy thì sẽ rất phiền toái.

Thực ra, Kim Phi cũng lo lăng xảy ra tình huống này.

Không phải là y sợ bọn cường hào kia, mà là y không muốn gây thêm phiền toái.

Vì vậy, y chỉ in hai nghìn truyền đơn để thử hiệu quả ở huyện Vĩnh Nhạc, sau đó sẽ quyết định bước kế tiếp nên làm thế nào.

"Vẫn còn phải tốn nhiều thời gian đào tạo nhân tài nữa!" Kim Phi cảm khái nói.

"Tướng công, bất kỳ chuyện gì đều không phải là bước một bước là xong ngay, không phải là chàng đã thành lập.

trường học sư phạm rồi sao?"

Cửu công chúa an ủi nói: "Chuyện đào tạo nhân tài này không thể gấp gáp được."

“Haiz!" Kim Phi vỗ mu bàn tay của Cửu công chúa, thở dài.

Y đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là biết chuyện xảy ra ở trấn Vĩnh Lâm khiến y có cảm giác cấp bách.

"Thật ra, cũng không phải là hoàn toàn không có cách..."

Trong đầu Kim Phi lóe lên một ý nghĩ, y nói với Cửu công chúa: "Thư của Hàn Phong đâu, đưa cho ta xeml"

Cửu công chúa biết Kim Phi lại có chủ ý mới, vội vàng lấy thư của Hàn Phong ra đưa cho Kim Phi.

Kim Phi đọc kỹ bức thư một lần nữa rồi nói: "Nàng trả lời thư cho Hàn Phong đi, bảo anh ta giao công việc chia đất cho. người có tên là Đại Cẩu Tử chủ trì!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui