Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Nhật báo Kim Xuyên được sáng lập bởi Kim tiên sinh, mỗi ngày ra một số, hiện nay trên báo được chia làm bốn tờ, tờ thứ nhất là thời sự, chủ yếu nói về những chuyện lớn đã xảy ra gần đây cho mọi người biết, ví dụ như triều đình vừa ban hành luật pháp gì mới, đều sẽ được tờ báo này đăng tải”

Người đưa thư giơ loa, nói.

“Cái này hay đấy, sau này triều đình có chuyện lớn gì, chúng ta có thể biết ngay lập tức.”

“Vậy tờ thứ hai là cái gì?”

Dân chúng đều gật đầu, cũng có người sốt ruột hỏi về tờ thứ hai.

“Tờ thứ hai là quân sự, chủ yếu nói cho mọi người về một số hành động của quân sự, ví dụ như quân Trấn Viễn dưới trướng tiên sinh hiện đang trên đất Tần, đánh nhau với Tân vương, mỗi ngày có những tiến triển gì, đánh hạ được những địa phương nào, đều sẽ được đăng trên tờ báo này để thông báo cho mọi người!”

Dân chúng nghe thế thì càng thêm kích động.

Người dân trong trấn Phong Thủy sùng bái Kim Phi, rất nhiều nam nữ thanh niên khỏe mạnh tham gia tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.

Mà họ đi hành quân xa nghìn dặm thì cha mẹ ở nhà lại lo lảng rất nhiều, tuy tiêu cục Trấn Viễn rất mạnh, số người thương vong hiện tại đã ít hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng chỉnh chiến nơi sa trường thì có bao giờ là không có người chết?

Cho nên đại đa số dân chúng đều rất quan tâm đến tình hình chiến sự.

Tiếc rằng thông tin ở Đại Khang quá lạc hậu, bọn họ không hỏi thăm được tin tức gì.

Giờ thì tốt quá rồi, Kim tiên sinh sáng lập ra tờ báo này, thông báo cho bọn họ tình hình chiến sự.

“Tờ thứ ba là về chuyện đồng áng, cũng là một vấn đề mà tiên sinh coi trọng nhất, chủ yếu dạy mọi ngưò ng trọt...”

Người đưa thư tiếp tục giải thích ý nghĩa của tờ thứ ba, nhưng còn chưa nói hết, đã bị người dân ở dưới ngắt lời.

“Vị tiểu ca này, chúng tôi chính là nông dân, còn phải để Kim tiên sinh dạy chúng tôi trồng trọt nữa sao?”

Những người nông dân đều nở nụ cười.

“Bác à, không phải Kim tiên sinh dạy mọi người làm ruộng, mà Kim tiên sinh mời chuyên gia dạy cho mọi người đấy!"

Vẻ mặt của người đưa thư trở nên nghiêm túc, anh ta nói với giọng chân thành: “Chắc hẳn mọi người còn nhớ Ngụy Vô Nhai, Ngụy thần y chứ? Giờ ngài ấy đang ở làng Tây Hà, chuyên nghiên cứu cách trồng trọt cho Kim tiên sinh!”

“Nguy thần y đi làm ruộng ư?” Không ít người dân kinh ngạc.

Trước đây khi vừa bùng phát bệnh sốt rét, các lang trung khác đều tránh còn không kịp, chỉ có Ngụy Vô Nhai không sợ nguy hiểm, không sợ truyền nhiễm, đến chữa bệnh cho họ.

Vì cứu chữa cho họ mà ông ấy không tiếc mặt mũi, bôn ba khắp nơi để xoay xở kiếm tiền mua thuốc.

Người dân ở trấn Phong Thủy cảm kích Kim Phi, cũng cảm kích Ngụy Vô Nhai nữa.

Nghe nói Ngụy Vô Nhai lại làm ruộng, mọi người ai cũng ngạc nhiên rồi lại cảm thấy đáng tiếc.

“Kim tiên sinh đã từng thảo luận với Ngụy thần y rằng, 99% bệnh của con dân Đại Khang là do ăn không đủ no, đói quá sinh bệnh, dùng y thuật cứu người thì một ngày đêm chỉ có thể cứu vài người, nhưng nếu có thể đào tạo ra mầm lúa cho năng suất cao, làm cho mọi người ai cũng được ăn no, thân thể sẽ tốt hơn, số người được cứu sẽ càng nhiều.”

Người đưa thư tiếp tục nói: “Cho nên sau khi Ngụy tiên sinh đến làng Tây Hà, mỗi ngày trừ chữa bệnh cứu người, ngài ấy đều cấy trồng loại hoa màu mới, Kim tiên sinh cũng hết. sức ủng hộ, còn cố ý phái nhân viên hộ tống đi đến vùng đất rất xa ở phía nam để tìm hạt giống cho Ngụy tiên sinh!”

“Kim tiên sinh và Ngụy thần y đều có tấm lòng của Bồ tát cải”

“Đúng vậy, nhưng... hai vị tiên sinh biết làm ruộng ư?”

Dân chúng cảm kích Kim Phi cùng Ngụy Vô Nhai, nhưng cũng hoài nghi không biết hai người họ có biết làm ruộng hay không.

“Bà con xin đừng xem thường Ngụy thần y, ngài ấy là cao thủ trồng các cây dược liệu đó.”

Người đưa thư nói: “Mùa xuân năm nay Ngụy tiên sinh gieo lúa, ba mẫu đất thu được hơn ba trăm sáu mươi cân đấy!"

*Ôi trời ơi! Vậy là một mẫu đất được hơn một trăm cân à”

Người dân ai nấy đều ngạc nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui