Nhân viên hộ tống lập tức lấy một cây cung tên dưới bàn ra, chỉ vào bia đá cách đó mười mét nói: “Chỉ cần ngươi bắn ba mũi tên trúng vào đó là có thể quai”
“Ngươi xem đây!”
Người đàn ông lập tức cầm lấy cung tên, thuần phục giương cung lắp tên vào, bắn đi ba mũi tên liên tiếp!
Vút vút vútI Ba mũi tên ghim vào tấm bia theo hình zíc zắc! “Hay lắm!”
Các cựu binh và nhân viên hộ tống ở xung quanh đều reo hò.
Ngay cả Hàn Phong cũng võ tay. Người trong nghề ra tay là đã biết có được hay không rồi.
Người đàn ông này gần như chưa từng ngắm bia, từ đó có thể thấy anh ta cực kỳ tự tin.
Hơn thế nữa, cả ba mũi tên được sắp đều quanh tâm, việc này còn khó hơn cả ba mũi tên đều trúng tâm.
“Ngươi cầm lấy tấm bảng này, không cần tham gia đợt sát
hạch tiếp theo, cứ đi thẳng tới đội cung nỏ hạng nặng báo danh!”
Nhân viên hộ tống phụ trách đưa cho anh ta một tấm bảng màu đỏ.
“Đa tạ huynh đệt”
Người đàn ông nhận lấy tấm bảng, vui vẻ chạy đi.
“Chúng ta lại có thêm một tiễn thủ rồi!”
Đường Phi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông nói.
Cung nỏ hạng nặng rất dễ sử dụng nhưng mũi tên lại quá nặng, mới bắn ra được một tí là đã rơi xuống, làm lệch khỏi mục tiêu.
Lúc này, xạ thủ đang căn chỉnh góc bắn theo cảm tính.
Người đàn ông bắn tên rất chuẩn, là hạt giống bắn nỏ rất tốt.
“Chúng ta qua đó nhìn xem Ị”
Đường Phi bùi ngùi, dẫn Hàn Phong đi qua một bên.
Sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân cộng với sự tuyên truyền của vở kịch trên sân khấu, việc tuyển binh nhập ngũ diễn ra rất suôn sẻ.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên chiêu mộ, Hàn Phong quyết định sẽ chiêu mộ ba ngàn người, ngày đầu tiên đã tuyển được hơn sáu trăm người.
Mặc dù sau khi sát hạch sẽ rụng' thêm một số người, nhưng việc chọn được năm trăm người đủ điều kiện không phải là chuyện lớn.
Khi tin tức lan truyền đến vùng nông thôn, càng ngày càng có người dân đổ xô đến đây.
Hàn Phong đoán chừng chỉ cần mười ngày là đã có thể hoàn thành mục tiêu chiêu mộ ba ngàn người.
Sau đó huấn luyện thêm hai tháng, anh ta đã có thể đưa họ ra ngoài chiến đấu.
Công việc chiêu binh ở quận Bình Giang diễn ra thuận lợi, thành Vị Châu nằm ở phía bắc xa xôi, việc xây dựng xưởng xi măng và nghĩa trang đang nằm trong giai đoạn nước rút.
Từ Thiết Ngưu đến nhân viên hộ tống bình thường, không một ai có chút lòng thương xót nào với bọn liên quân Tấn Man, bất cứ khi nào có tù binh lơ là công việc, nhân viên hộ tống sẽ lao tới hết đấm rồi đá kẻ đó.
Hồi mới bắt đầu vẫn có vài người Đông Man phản kháng, nhưng càng bị đánh nhiều, số người phản kháng ngày càng ít.
Hiện tại đám tù binh đang hy vọng có thể xây xong xưởng xi măng và nghĩa trang trước khi trời hoàn toàn lạnh giá.
Thành Vị Châu nằm ở phía bắc, thực sự rất lạnh.
Sau khi người dân thu gom xong thi thể của quân Phạm Gia xong, hoàn toàn không xử lý gì mà chỉ để vào nhà tranh để không bị thối rữa.
Đến khi trời hoàn toàn rét buốt, không thể đụng vào đá, nếu không da tay sẽ bị dính vào đó.
Bị nỗi sợ thúc giục, cuối cùng xưởng xi măng cũng đã được xây xong trước khi mùa đông đến, lò xi măng đầu tiên được đưa vào hoạt động.
Tiến độ của nghĩa trang cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng.
“Tiểu đoàn trưởng, tù binh xây xưởng xi măng đã được đưa tới xây dựng nghĩa trang, đoán chừng nửa tháng nữa sẽ xây xong nghĩa trang!” tiểu đoàn phó báo cáo.
Trong lều của Thiết Ngưu đốt ba bếp than, bên ngoài trời lạnh cóng nhưng trong lầu lại ấm áp như mùa xuân.
“Thông báo cho xưởng xi măng bên đó mấy ngày nay phải tăng ca, sản xuất ra nhiều xi măng hơn, sắp tới ta cần phải dùng tới chúng.”
Thiết Ngưu vừa ngồi sưởi ấm vừa thản nhiên nói: “Đi đến thành Vị Châu tìm vài thợ thủ công, ta muốn khắc vài bức tượng ở trước cổng nghĩa trang.”