Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Ông ta mới đánh hạ thành Vị Châu chưa được bao lâu, còn chưa kịp khống chế cục diện thì Thiết Ngưu đã đánh tới rồi.

Liên quân Tấn Man trong thành Vị Châu gần như bị diệt toàn quân!

Phải biết rằng những người này đều là thủ hạ tinh nhuệ của Tấn vương!

Thế mà bị diệt sạch. Nói Tấn vương không đau lòng là giả.

Nhưng càng khiến Tấn vương tức muốn hộc máu là thành Vị Châu bị nhân viên hộ tống chiếm lĩnh chưa được hai ngày thì ông ta đã nghe chuyện nhật báo Kim Xuyên.

Tấn vương tuy rằng không được Trần Cát coi trọng, nhưng dù gì cũng là phiên vương, hơn nữa là phiên vương có thực quyền, xét về địa vị và ảnh hưởng thì mạnh hơn Ngô vương, Sở vương.

Nếu Tấn vương chịu thì chắc chắn ông ta có thể hưởng thụ mọi phú quý cho đến hết cuối đời.

Nhưng tại sao ông ta lại nhất quyết muốn trở thành hoàng đế?

Không phải chỉ để ghi tên vào sử sách thôi sao?

Việc Kim Phi làm là vĩnh viên đóng đỉnh ông ta lên cột trụ sỉ nhục của lịch sử, ngàn năm muôn đời bị người đời sau chửi mắng!

Sau khi biết được tin tức từ nhật báo Kim Xuyên, Tấn vương vừa hoảng vừa giận, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Hai ngày này vừa mới hòa hoãn lại, còn chưa nghĩ ra là phải giải quyết chuyện nhật báo Kim Xuyên như thế nào thì đám mật thám lại truyền tin rằng Kim Phi phái ra một lượng lớn phi thuyền tụ tập ở thành Vị Châu.

Suy nghĩ đầu tiên khi Tấn vương biết được tin tức là Kim Phi sắp phát động tổng tấn công đất Tấn.

Nhưng sau đó ông ta đã gạt bỏ ý tưởng này.

Bởi vì Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn đánh hạ đất Tần, muốn đến Vị Châu thì phải đi đường vòng từ Đảng Hạng.

Đây là một cuộc thử thách rất lớn với vận chuyển lương thảo tiếp viện, hơn nữa sẽ vô cùng lãng phí.

Kim Phi không phải kẻ ngốc, y không thể nào làm ra loại chuyện bỏ gần tìm xa như vậy.

Cho nên sau khi Tấn vương nhận tin tức thì đã phái mật thám đi thành Vị Châu tìm hiểu mục tiêu phi thuyền tập trung.

Có điều Thiết Ngưu đã sớm đề phòng, mật thám Tấn vương phái đến cứ tên nào tới gần là bị tóm gọn, mà không tới gần thì lại không phát hiện ra được điều gì.

Tấn vương lúc này rất tức giận, gần như sắp bùng nổ tới nơi, ông ta phái người bắt người nhà của mật thám, ra lệnh cho họ trong vòng 3 ngày phải tra ra tin tình báo hữu dụng, hoặc là phá hủy phi thuyền.

Mật thám không còn cách nào khác, đành phải mạo hiểm nguy cơ bị Thiết Ngưu treo cổ, vận dụng đủ loại thủ đoạn để trà trộn vào doanh trại nhân viên hộ tống.

Chỉ trong hai ngày, nhân viên hộ tống đã bắt được hơn 20 người!

“Chậc chậc chậc, Trân Vĩnh Trạch nóng vội thế, nhồi nhét mật thám qua đây thế này!”

Hầu Tử và Thiết Ngưu đi ra từ lều trại, đúng lúc trông thấy nhân viên hộ tống áp giải một tên mật thám vào nhà tù.

Bồi dưỡng một mật thám đủ tiêu chuẩn cũng khó khăn không khác gì bồi dưỡng một tử sĩ.

Tấn vương phái nhiều mật thám như vậy, để bọn họ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hiển nhiên là đã đứng ngồi không yên.

“Thiết Ngưu, ngươi cố ý giữ đội bay, không cho bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ đúng không?” Hầu Tử hỏi.

Đúng ra theo như kế hoạch của Kim Phi, đội bay đến thành Vị Châu xong thì có thể bắt đầu rải truyền đơn.

Nhưng Thiết Ngưu lại cố ý giữ đội bay lại, để bọn họ ra ngoài thành nghỉ ngơi.

“Mật thám còn phiền hơn cả tử sĩ, nhân lúc có cơ hội tốt như vậy thì hiển nhiên tóm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu chứ!”

Thiết Ngưu cười khẩy nói: “Chờ tới khi nào không còn mật thám đến nữa thì ra tay cũng không muộn!”

Mật thám chính là gian tế, gián điệp.

Bất kể xưa nay, đàng trong đàng ngoài, ngoại trừ người của mình thì gần như không ai ưa đám này.

Đời trước của Kim Phi có rất nhiều luật quốc tế quy định không được ngược đãi tù nhân chiến tranh, nhưng lại có rất ít luật bảo vệ gián điệp.

Thậm chí có một số công pháp quốc tế cố ý ghi rõ, gián điệp không thuộc phạm vi bảo hộ pháp luật.

Thiết Ngưu cũng cực kỳ chán ghét mật thám dưới trướng của Tấn vương, khó có được cơ hội câu cá tốt như vậy, hiển nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui