Lúc đó sứ giả Đông Man càng kiêu ngạo hơn, măng Trần Cát hoàng đế của Đại Khang như thể mắng một đứa trẻ vậy.
Quá đáng hơn là sứ giả Đông Man còn chỉ định phi tử của Trần Cát để hầu hạ hắn ta.
Dù vậy, Trần Cát cũng không dám tức giận, ngoan ngoãn chọn những cung nữ phong làm phi tử rồi đưa đến quán trọ cho sứ giả Đông Man.
Khi đó, Tấn vương cảm thấy Trần Cát quá hèn nhát, và là nỗi ô nhục của tổ tiên.
Sau sự việc đó, Tấn vương đã không trở về kinh thành trong hơn mười mấy năm.
Lúc này cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được Trần Cát, cuối cùng cũng hiểu được Kim Phi từng nói "nước yếu không có ngoại giao" là có ý gì.
Khi đó thành Du Quan vẫn nằm trong tay người Đông Man, nếu Trần Cát dám nổi giận, sợ rằng trong vòng một tháng sẽ có hàng trăm ngàn ky binh Đông Man tiến vào thành.
So với Trần Cát lúc đó, tình huống hiện tại của Tấn vương tốt hơn nhiều.
Ít nhất thành Du Quan vẫn nằm trong tay Kim Phi. 'Tể tướng đứng ở bên cạnh cũng thầm thở dài.
Tấn vương biết không thể giết sứ giả Đông Man được, tể tướng sao có thể không biết chứ?
Vừa rồi ông ta chỉ là đang cố gắng hù dọa sứ giả Đông Man, nhưng đáng tiếc là đã bị đối phương nhìn thấu.
Thấy Tấn vương và tể tướng đều im lặng, sứ giả Đông Man cười khẩy: "Nếu mọi người đều là người thông minh, vậy thì đừng nói những điều nhảm nhí đó nữa, bệ hạ ngài có đồng ý không, hãy trả lời chính xác đi!"
"Ngươi đi đi, trầm không thể nào đồng ý với những điều kiện này được!"
Tấn vương lắc đầu.
Bốn điều kiện này quá khắc nghiệt, đặc biệt là điều kiện thứ ba và điều kiện thứ tư, vượt quá sức chịu đựng tâm lý của Tấn vương.
"Bệ hạ, ngài cần phải suy nghĩ rõ ràng." Sứ giả Đông Man cười nói: "Tám mươi phần trăm phi thuyền của Kim Phi đã tập trung ở thành Vị Châu, sợ rằng thời gian còn lại của bệ hạ không còn nhiều nữa đâu!"
"Cái này ngươi không cần lo lắng!" Tấn vương lạnh lùng trả lời.
"Vậy được thôi." Sứ giả Đông Man uể oải đứng dậy nói: "Ta sẽ ở trong quán trọ ở thành Hắc Thổ, bệ hạ hãy bình tĩnh lại trước, sau khi suy nghĩ kỹ thì tìm ta nói tiếp!"
Nói xong, hắn ta nhanh chóng đi về phía cửa, khi đi ngang qua cung nữ, hắn ta còn đưa tay bóp vào ngực của cung nữ một cái.
Những cung nữ có thể đứng ở trong căn lều lớn này đều là thị nữ riêng của Tấn vương, không chỉ chịu trách nhiệm an toàn của Tấn vương, còn hầu hạ Tấn vương khi hành quân, mối quan hệ với Tấn vương tốt hơn các phi tử bình thường.
Bản thân cung nữ cũng là một cao thủ, vô thức muốn rút đao giết chết sứ giả Đông Man, nhưng thấy Tấn vương và tể tướng đều không lên tiếng, cô ta cắn răng ngừng ý niệm này lại, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man lùi lại sau hai bước.
Sứ giả Đông Man đưa tay lên mũi ngửi, cười lớn rồi rời đi.
Tấn vương nhìn sứ giả Đông Man đã biến mất ở góc đường, nắm lấy nghiên mực trên bàn đập xuống đất.
"Ức hiếp người quá đáng! Lũ khốn nạn Đông Man ức hiếp người quá đáng!"
Sau khi đập vỡ nghiên mực, Tấn vương lại cầm chiếc ly lên.
Cho đến khi tất cả những thứ có thể đập trên bàn đều đã bị đập nát, Tấn vương vẫn không hết giận, lật đổ bàn luôn.
"Bệ hạ, người bớt giận, bớt giận!"
'Tể tướng nhìn Tấn vương chuẩn bị đá bàn, vội vàng ôm lấy eo ông ta.
Cái bàn này làm bằng gỗ nguyên khối, nếu đá vào ngón chân chắc chắn sẽ bị sưng tấy.
"Vua Đông Man muốn làm cha trãm luôn rồi, làm sao trẫm bình tĩnh được!"
Tấn vương tức giận đến mức hét lên: "Tại sao bọn Trương Lương không nổ chết hắn ta ở thành Du Quan đi!"
Lúc đó Trương Lương dẫn quân bắc phạt, Đông Man tụ tập đại quân sẵn sàng bảo vệ thành Du Quan.
Để bày tỏ lòng quyết tâm, vua Đông Man đã đích thân chạy tới thành Du Quan, để cổ vũ các binh sĩ Đông Man.
Sau đó, bị khinh khí cầu của nhân viên hộ tống nổ bay và chật vật trốn thoát.
"Bệ hạ, đàm phán, đàm phán, có thể đàm phán được, không phải bọn họ nói cái gì thì là cái đó!"
Tể tướng an ủi: "Chúng ta cảm thấy chỗ nào không hài lòng thì có thể trả giá!"