Mặc dù không có băng chứng đội bay đã bị tấn công, nhưng cả Thiết Ngưu và những nhân viên hộ tống bình thường khác đều có suy đoán trong lòng, chỉ là không ai nói ra.
Ngay khi đặt chân lên đất Tấn, đại đội trưởng của đại 1 và toàn bộ các chiến sĩ đã sẵn sàng chiến đấu.
Vì vậy, khi nhìn thấy ba mũi tên lệnh bị bản lên, không cần lệnh của đại đội trưởng, tất cả các nhân viên hộ tống lập tức. hành động, lao tới những vị trí tấn công và phòng thủ đã được phân bố từ trước.
Đại đội trưởng và đại đội phó vội chạy lên đỉnh núi, lúc này hai người mới hiểu được vì sao lính trinh sát lại bắn ra ba mũi tên lệnh màu đỏ.
Họ chỉ nhìn thấy hai đầu con đường núi ở doanh trại của bọn họ dày đặc những bóng người, số lượng ít nhất phải lên hơn tới năm trăm người.
Phía sau vẫn đang còn các binh linh ào tới từ khắp nơi, tiến về doanh trại.
Tất cả các đường lui của nhân viên hộ tống đều đã bị chặn lại!
Không hề khiêu chiến, thậm chí đôi bên còn chưa nói một lời nào.
Từ lúc quân địch tiến vào tầm bắn của cung nỏ hạng nặng, trận chiến lập tức trở nên căng thẳng.
“Truyền lệnh xuống dưới, yêu cầu tiểu đội trọng giáp nhanh chóng đẩy tới trận địa số 1 và số 2, đưa thêm ba thùng lựu đạn tới trận địa số 4, bảo mọi người đánh ác liệt hơn nữa cho tal
Đại đội trưởng cầm cái kính viễn vọng, đứng trên đỉnh núi mà ra lệnh.
Trải qua hai năm huấn luyện, các nhân viên hộ tống đã trưởng thành hơn nhiều, mà nhân viên hộ tống trong tiểu đoàn Thiết Giáp lại là những thành viên tinh nhuệ nhất, bất kể ý thức chiến đấu hay tỉnh thần hợp tác với nhau, họ đều rất giỏi.
Tuy số lượng không bằng quân địch, nhưng đại đội 1 vẫn đứng vững trước đợt tấn công đầu tiên, bảo vệ tất cả các phòng tuyến!
Nhưng bọn họ lại quên mất Tấn vương cũng có cung nỏ hạng nặng
Mặc dù đó là cung nỏ kiểu cũ, khá cồng kềnh, tốc độ bản cũng rất chậm, nhưng tầm xa và sức công phá của nó lại lớn hơn cung nỏ cầm tay của đại đội 1!
Tâm băn vẫn là chân lý, cuối cùng cả đại đội 1 cũng cảm nhận được tâm trạng của đám thổ phỉ mà họ tiêu diệt lúc trước.
Cảm giác nỏ của người ta có thể bắn trúng mình, nhưng nỏ của mình bản lại chẳng đến được chỗ của người ta, cực kỳ khó chịu!
Đại đội trưởng đành phải ra lệnh cho các nhân viên hộ tống thu hẹp phòng tuyến, dùng núi đá để che chắn, tránh cung nỏ của đối phương.
Nhưng người bên kia thật sự quá đông, chuẩn bị cũng rất tốt.
Trong quá trình thu hẹp phòng tuyến, có hai tử sĩ cao thủ lén lút bò lên từ vách núi phía sau, đột nhập vào trận địa của nhân viên hộ tống.
Mục đích của chúng không phải tiêu diệt kẻ thù, mà là lẻn vào nơi hậu cần của nhân viên hộ tống.
Tất cả các nhân viên hộ tống đều đang chú ý ở phía trước, không nghĩ tới sẽ có kẻ dám leo lên từ vách núi, nên đã để hai tử sĩ cao thủ kia lợi dụng sơ hở này.
Hai tiếng nổ lớn vang lên, là lựu đạn và dầu hỏa liên tục. được kích nổ.
Cung nỏ hạng nặng bị đối phương áp chế, đại đội 1 ban đầu còn có thể dựa vào lựu đạn và xe ném đá ném bình dầu hỏa để giữ vững trận địa, giờ đây phải liều mạng với quân địch băng lưỡi lê.
Nhưng quân địch thật sự quá đông, đại đội 1 nhanh chóng bị mấy nghìn binh lính đất Tân bao vây xung quanh, chật như nêm cối!
Trận chiến kéo dài từ đêm khuya tới sáng sớm, trong thung lũng nhỏ này xác chết rải đầy khắp nơi.
Đa số là binh lính đất Tân, nhưng cũng có không ít nhân viên hộ tống!
Lúc này phòng tuyến của đại đội 1 đã rút lên tới đỉnh núi cuối cùng, cả đại đội còn lại không tới hai mươi người.
Hơn nữa, hai mươi người này, ai cũng mang thương tích.
“Các huynh đệ, chúng chuẩn bị tốt như vậy mà vẫn ra nông nỗi này, xem ra lần này chúng ta không về được rồi!
Đại đội trưởng bị băng bó cánh tay trái, đưa cho đại đội phó một tờ giấy nhỏ: “Trời sáng rồi, thả chim bồ câu đi, phải để tiểu đoàn trưởng biết chúng ta gặp chuyện gì!”
Bây giờ đội bay đã gặp phải chuyện còn chưa rõ, bọn họ chỉ có thể sử dụng bồ câu để đưa tin.