"Phi thuyền và bồ câu đều không dùng được chúng ta liên lạc với tiên sinh bằng cách nào đây?”
Điền tiên sinh thở dài: "Đều là lỗi của ta, lẽ ra trước đây ta không nên ngắn cản ngài."
Khi lần đầu tiên Đông Man công thành, Lưu Thiết đã từng đề nghị cử người ở đất liền trở về để báo tin, nhưng đã bị Điền tiên sinh từ chối.
Thành Du Quan và Xuyên Thục không giáp nhau, nên dù đi hướng nào cũng phải băng qua địa bàn của người khác.
Vì chính sách đánh cường hào phân chia ruộng đất, mà quyền quý khắp thiên hạ đều hận Kim Phi, nên một khi phát hiện nhân viên hộ tống, chắc chắn họ sẽ xử lý hết.
Nếu nhân viên hộ tống muốn vượt qua lãnh thổ của các phiên vương khác thì phải cải trang lại còn không được cưỡi ngựa.
Đại Khang có quá ít ngựa chiến, nếu cưỡi một con ngựa chiến cao lớn lên đường, thì cải trang lại chẳng khác nào là lạy ông tôi ở bụi này?
Thế nên Lưu Thiết đã đề xuất cho người cưỡi ngựa đến kế bên Hoàng Hà trước, sau đó cải trang thành người dân lưu lạc và đi từ địa bàn của Tứ hoàng tử hoặc là Tấn Vương để đến đất Tần, sau đó lại qua đất Tần rồi đưa thư về Kim Xuyên.
Nhưng kể từ khi Tứ hoàng tử giết cha soán vị, thiên hạ đã rối thành tơ vò, giả thành người dân lưu lạc cũng không an toàn.
Không chỉ phải đối mặt với sự cướp bóc của bọn thổ phỉ mà còn phải đề phòng sự áp bức từ quan phủ.
Không chừng còn chưa đến Xuyên Thục, đã bị thổ phỉ và binh phủ bắt làm tay chân.
Ngay cả khi mọi việc diễn ra suôn sẻ, thì quá trình này cũng quá lâu và phải mất mấy tháng để đưa thư đi.
Lưu Thiết cũng hiểu sự thật này nên ngay cả sau khi lời đề nghị của anh ta bị Điền tiên sinh từ chối, thì anh ta cũng không kiên trì tiếp.
Bây giờ thì hay rồi, cửa thành Nam bị Tấn Vương chặn lại, cho dù muốn cho người đi cũng không thể ra ngoài.
“Tiên sinh đừng tự trách mình, ngài ngăn cản ta là đúng.”
Thấy Đường tiên sinh hơi hối hận, Thiết Lưu nói: “Hải Đông Thanh có thể chặn được phi thuyền và bồ câu đưa thư, nhưng cũng không thể ngăn được thuyền lớn của chúng ta, chỉ cần thuyền lớn đến đây, thư của chúng ta có thể đưa đi!”
Trước đó thuyền hơi nước đã đến thành Du Quan tiếp viện cho bọn họ.
Cho dù Kim Phi không biết chuyện Hải Đông Thanh, nhưng đã lâu như vậy rồi mà y vẫn chưa nhận được tin tức ở thành Du Quan nên chắc chắn y sẽ cho thuyền hơi nước đến xem một chút.
“Chỉ mong chúng ta có thể cầm cự đến khi quân tiếp viện đến!”
Mặt Điền tiên sinh đầy đau xót, khi thấy nhìn các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đang ngủ ngon lành ở thành Úng.
Trước đây họ chỉ cần thủ tường thành phía bắc là đã đủ bận rộn, giờ đây họ đang phải đối mặt với cả nam và bắc, những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ càng gian nan hơn.
"Bây giờ chúng ta không còn con đường nào khác để đi nữa rồi, dù không chịu được cũng phải chịu, nếu không mọi người sẽ chết hết!"
Giọng điệu của Lưu Thiết vô cùng kiên định.
Nói xong, anh ta nhìn Điền tiên sinh hỏi: “Tiên sinh, ta ở đây xem, ngài đến tường thành phía bắc tìm Phương Châu một chuyến, cho anh ta sắp xếp một tiểu đoàn tới tường thành phía Nam”
Phương Châu được coi là tướng lãnh thứ ba trong quân Bắc phạt, lúc này Lưu Thiết ở tường thành phía nam, Tân Phi lại đi nghỉ ngơi nên anh ta chịu trách nhiệm chỉ huy chiến đấu ở tường thành phía bắc.
“Được!"
Đường tiên sinh gật đầu thở dài rồi bước xuống thành.
Nhân lực thủ thành phía bắc vốn đã tương đối chặt chẽ, bây giờ phải điều một tiểu đoàn khác đến tường thành phía nam, e là sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng Đường tiên sinh cũng biết là không có cách nào khác.