Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Vua Đông Man đứng dậy đi ra khỏi lều.

“Đại vương, bên ngoài nguy hiểm lắm, xin ngài hãy quay về ạ

Đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng tiến lên ngăn cản, nhưng vua Đông Man đã xốc lên cửa lều, đi ra ngoài.

Hắn nhìn ánh lửa chiếu sáng đỏ cả nửa bầu trời, một chiếc khinh khí cầu màu đen đang từ từ bay lên.

Để đánh thành Du Quan, hắn đã huy động tất cả mười mấy bộ lạc lớn lớn nhỏ nhỏ.

Vì để những bộ lạc này bán mạng cho hắn, hắn đã lùa hết ngựa dê bò của họ lên chiến trường, ai có can đảm làm đào binh thì tịch thu dê bò của họ luôn.

Dê bò của mười mấy bộ lạc còn nhiều hơn số đầu người. Bây giờ cỏ khô bị đốt thì ngựa, dê, bò lấy gì mà ăn?

Cho dù giờ có đánh chiếm được thành Du Quan thì tổn thất tạo thành cũng đã quá lớn.

Vua Đông Man cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, hẳn hận mình không có cánh để bay lên kéo chiếc khinh khí cầu kia xuống.

Đột nhiên, trong đầu vua Đông Man chợt lóe ánh sáng tri thức, hẳn kéo đội trưởng thân vệ đội, hô: “Mau, thông báo cho A Bố, thả Hải Đông Thanh ra, nhân dịp bây giờ còn có thể thấy thì sai chúng xé rách khinh khí cầu này cho ta!”

Đội trưởng đội thân vệ nghe thế thì mắt sáng ngời.

Bây giờ ánh lửa sáng cả một vùng trời, khinh khí cầu còn đang ở trong phạm vi chiếu sáng của ngọn lửa, chẳng nhế Hải Đông Thanh còn không thể nhìn thấy nữa ư?

Nghĩ tới đây, đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng lên ngựa xông ra ngoài.

Chỉ thoáng chốc, ba con Hải Đông Thanh gào thét lao từ trong một đại trướng ra, chúng cất cánh nhằm thẳng phía không trung.

Trên khinh khí cầu, tay lái chính và tay lái phụ đang vui vẻ quan sát biển lửa phía dưới, thì đột nhiên nhìn thấy ba chấm đen bay ra từ phía doanh trại Đông Man, nhanh chóng vọt về phía họ.

“Đại ca, mau bay lên, Hải Đông Thanh tới rồi!”

Tay lái phụ vừa cầm lấy nỏ, vừa rống giận.

Không cần anh ta nhắc nhở, tay lái chính đã giãm lên cái bễ quạt liên tục, tay anh ta tưới dầu sôi lên bếp lò.

Vù vù vù!

Ngọn lửa bùng lên cao băng hai người trưởng thành, khinh khí cầu bay lên rất nhanh.

Thế nhưng dù khinh khí cầu có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh băng Hải Đông Thanh được, chỉ chưa đến mười giây, ba con Hải Đông Thanh đã xông tới.

Có thể là giờ là ban đêm, Hải Đông Thanh không dám bay vào chỗ quá tối, chúng bay lởn vởn, vòng quanh chỗ treo giỏ khinh khí cầu.

“Chết đi cho ta!”

Nhân lúc một con Hải Đông Thanh bay xẹt qua trước mặt mình, tay lái phụ gào thét bóp cò.

Chíu!

Mũi tên chợt lóe lên, ngay dưới nách con Hải Đông Thanh này.

Chiêm chiếp!

Hải Đông Thanh bị bắn trúng vừa kêu rên một tiếng, vừa rơi thẳng xuống.

Cái chết của đồng bạn kích thích hai con Hải Đông Thanh còn lại, chúng chia làm hai đường, một con bay xuống, một con lại đập cánh bay lên trên.

Khi bay ngang qua túi khí của khinh khí cầu, nó vươn móng vuốt, cào một cái.

Có thể là do trời quá tối thấy không rõ, cũng có thể là do sợ mũi tên, con Hải Đông Thanh này chỉ cào một chút, xé một lỗ nhỏ trên túi khí rồi bay đi.

Lúc này hai phi công xoản xuýt cả lên, họ vội ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy phía bên phải khinh khí cầu, có một lỗ hổng lớn, dài hơn hai mươi centimet.

Trong cái rủi có cái may, họ thở phào vì lỗ hổng này ở phía dưới túi khí.

Nếu đỉnh khinh khí cầu bị cào rách, thì cho dù bị cào rách chỉ là một lỗ nhỏ, thì nó cũng sẽ bị không khí xé to ra thành một cái lỗ lớn.

Đến lúc đó, khinh khí cầu sẽ nhanh chóng rơi xuống.

Mà lỗ hổng này lại ở phía dưới túi khí, chịu lực khá nhỏ, tạm thời họ sẽ không bị rơi cấp tốc.

Thế nhưng dần dần lỗ rách này chắc chẳn cũng sẽ càng lúc càng lớn, họ có thể gặp phải nguy hiểm bị rơi xuống bất kỳ lúc nào.

“Ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” tay lái phụ hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui