Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Nghe thấy vậy, đội trưởng đội cận vệ sửng sốt một lúc, nhưng sau đó đã hiểu được ra là Điền tiên sinh đang giải thích giúp Lưu Thiết.

Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chóng chắp tay cúi chào Điền tiên sinh rồi mới rời đi.

Đội trưởng đội cận vệ có thể hiểu ý của Điền tiên sinh, thì đương nhiên Lưu Thiết cũng có thể hiểu được.

Anh ta liếc nhìn Điền tiên sinh, hỏi: "Có cần thiết không?” "Thiết Tử, không phải ta đang ỷ mình là trưởng bối để nói ngài, có lời không cần nói rõ, nhưng cũng có lời cần phải nói rõ.”

Điền tiên sinh nói: “Một câu nói có thể giải đáp khúc mắc của mọi người, sao lại không nói thêm một câu chứ?”

“Ta hiểu rồi!" Lưu Thiết gật đầu, sau đó hỏi: “Điền tiên sinh, ngài nghĩ tối nay Đông Man có tiếp tục công thành không?"

"Ta cũng không nói được, Điền tiên sinh thở dài: "Nhưng cứ để mọi người chuẩn bị sẵn sàng cho yên tâm."

Khi đội trưởng đội cận vệ truyền lệnh của Lưu Thiết xuống, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ lại bắt đầu bận rộn.

Dưới tường thành đã có thêm hai ngôi nhà đã bị đánh sập, gạch xây dựng bị đập thành từng cục rồi dùng xe đẩy đưa gạch lên tường thành.

Các binh lính nữ canh giữ tường thành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch, có thể đáp trả những đợt tấn công mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, họ vẫn canh gác cho đến rạng sáng, nhưng kẻ địch cũng không phát động tấn công.

"Chẳng lẽ bọn họ định bỏ cuộc, hay là tối qua vua Đông Man đã bị nổ chết rồi?"

Mặt Lưu Thiết nhìn doanh trại Đông Man ở phía bắc.

Anh ta cứ tưởng tối qua nhất định kẻ địch sẽ phát động tấn công, cuối cùng đến bây giờ vẫn chưa động tĩnh gì, chuyện này không khỏi làm Lưu Thiết mong chờ vua Đông Man đã bị nổ chết.

Tiếc là chuyện lại không như mong muốn, chẳng những vua Đông Man không bị nổ chết mà còn đang xách đao giết người.

Trong lều trại không mấy bắt mắt của Đông Man, một nhóm thủ lĩnh bộ tộc cúi đầu không dám lên tiếng.

Sau cuộc tấn công đêm qua, vua Đông Man đã triệu tập họ đến căn lều này để họp bàn xem phải làm gì tiếp theo.

Mấy ngày liên tiếp vẫn chưa đánh hạ được thành Du Quan, xác chết dưới thành cũng đã phủ kín thảo nguyên, đây là một đòn nặng nề đối với các thủ lĩnh bộ tộc này.

Bởi vì những người chết dưới thành Du Quan đều là người trong tộc của họ.

Thêm với đêm qua lương thực đã bị thiêu rụi, rất nhiều thủ lĩnh trong tộc đã bắt đầu nghĩ đến việc rút lui.

Nhưng vua Đông Man vẫn nhất quyết muốn chiếm lấy thành Du Quan, còn ra chỉ tiêu cho từng bộ tộc, yêu cầu bọn họ dâng dê bò lên làm lương thực và còn yêu cầu họ tiếp tục tấn công thành.

Một thủ lĩnh bộ tộc đã tổn thất hơn một nửa tộc người đã không phục, chống đối vua Đông Man một câu đã bị hẳn rút đao giết ngay lập tức.

“Bây giờ còn ai phản đối không?”

Vua Đông Man rũ cây đao đang nhỏ máu, dữ tợn nhìn thủ lĩnh của các bộ tộc ở xung quanh.

Chuyện kế thừa làm vua Đông Man còn đẫm máu hơn việc tranh quyền đoạt vị ở Đại Khang nhiều, vua Đông Man này là vương giả bước ra từ núi thây biển máu.

Mấy thập kỷ qua, không biết đã có bao nhiêu bộ tộc bị xóa sổ.

Dưới cái nhìn của hẳn, tất cả thủ lĩnh của các bộ tộc đều. cúi đầu không dám nói lời nào.

“Nếu không có ai phản đối, vậy thì nghe theo mệnh lệnh, nửa canh giờ sau tiếp tục công thành!”

Vua Đông Man nhổ nước bọt xuống đất, vén rèm đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui