Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Phùng Thế Tài nghe Yamin nói xong thì im lặng.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng gã biết Yamin nói đúng.

Khoảng cách tới đất Tân quá xa, mặc dù ở giữa hầu hết đều là vùng đất hoang dễ đi lại, nhưng lương thực mà họ kiếm được quá ít, căn bản là không đủ để nuôi hết nhiều người như vậy trở về.

Hơn nữa, Tấn vương giao nhiệm vụ cho họ là hỗ trợ Đông Man đánh hạ thành Du Quan, nếu như bọn họ trở lại thì Tấn vương cũng sẽ không tha cho bọn họ!

Cho nên bây giờ chỉ còn lại một con đường cuối cùng để. đi, đó chính là tiếp tục tấn công thành Du Quan.

Hiểu được điều này, Phùng Thế Tài đành bất lực gật đầu, quay đầu nhìn những người dân trong trại vẫn đang cứu lương thực.

Cũng không biết đánh xong trận này thì những người này. sẽ còn lại mấy người.

"Nhìn bọn họ làm gì, cùng lắm chỉ là đám dê hai chân thôi, chết thì cứ chết, còn đỡ lãng phí lương thực!"

Yamin thấy vậy, lại thản nhiên nói.

"Nếu ngươi còn tiếp tục nói bọn họ là dê hai chân, ta sẽ trở mặt với ngươi đấy!"

Phùng Thế Tài đột nhiên quay đầu, hai mắt gã đỏ ngầu trừng mắt nhìn Yamin.

Lúc trước khi Đông Man mới chiếm được thành Du Quan, phía bắc Hoàng Hà vẫn còn rất nhiều người, tuy nhiên Đông Man căn bản không coi người dân Đại Khang là con người mà gọi họ là những con dê hai chân, tùy ý giết họ thậm chí còn nấu lên để ăn.

Bất cứ ai là người Đại Khang nghe thấy danh xưng này. đều sẽ vô cùng phẫn nộ.

Đất Tân giáp với mười sáu châu Yến Vân, Phùng Thế Tài gần như đã nghe tiếng ác của Đông Man lớn lên và nên càng phản cảm với cái danh hiệu này.

'Yamin nheo mắt lại, nhưng cũng không nói gì nữa.

Dù sao vẫn phải nhờ vào Phùng Thế Tài chỉ huy dân thường và binh phủ công thành.

Phùng Thế Tài đang định rời đi thì bỗng có một tiếng kèn trầm đục vang lên từ phía bắc.

"Đây là tiếng kèn của vua Đông Man tập hợp đại quân!" 'Yamin nhắc nhở: "Sau khi tập hợp đại quân là sẽ công thành, Phùng tướng quân, chúng ta cũng nên chuẩn bị rồi!"

"Bản tướng biết!"

Phùng Thế Tài hừ một tiếng, triệu tập phó tướng, tập hợp binh lính và dân thường.

Trong thành Du Quan, việc giao ca giữa đội hộ tống ca đêm và ca ngày đã hoàn tất, lúc này kẻ địch không công thành nên đội hộ tống ca ngày tạm thời nghỉ ngơi trên tường thành.

Nghe thấy tiếng kèn, đội hộ tống và binh lính nữ quay đầu nhìn về phía bắc.

Chỉ thấy đám đông người ngựa dày đặc xuất hiện ở đường chân trời của thảo nguyên, cứ như mây đen dồn về phía thành Du Quan.

"Các huynh đệ, đêm qua các huynh đệ phi công đã đốt lương thực của Đông Man và Tấn vương, bọn chúng không thể chịu đựng được mấy ngày nữa! Chỉ cần chúng ta sống sót được thì thắng lợi sẽ thuộc về chúng tai”

Lưu Thiết giơ loa sắt lớn tiếng nói: "Nhưng bây giờ kẻ địch đã đến bước đường cùng, nên trận chiến tiếp theo sẽ vô cùng gian nan, các ngươi sợ không?"

“Không sợ!"

Từng nhân viên hộ tống và binh lính nữ do đội trưởng dẫn đầu, đều đồng thanh giơ tay trả lời.

"Chiến!" Lưu Thiết rút ra cây hắc đao ra chỉ về phía bắc. "Chiến! Chiến! Chiến!"

Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ sôi nổi rút vũ khí của mình ra chỉ về phía bắc!

Một lúc sau, có một cột khói thẳng tắp xuất hiện trên bầu trời phía bắc.

Sau đó, một cột khói tương tự cũng xuất hiện ở phía nam.

Cuộc tấn công thành mới dừng được nửa đêm, giờ lại bùng nổ thêm lần nữa.

Hơn nữa, cả vua Đông Man và Phùng Thế Tài đều muốn cướp lương thực của nhân viên hộ tống, giải quyết vấn đề lương thực bị đốt cháy của mình bằng cách chiếm thành lấy thành Du Quan, nên lần này cuộc tấn công của kẻ địch lại khốc liệt hơn bao giờ hết.

Dưới sự xua đuổi của quân giám sát, kẻ thù ở hai phía nam bắc như núi như biển cùng phát động một cuộc tấn công gọng kìm vào thành Du Quan!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui