“Lúc đó chúng ta mới vừa xả hết nước trong nồi hơi ra, chuẩn bị rửa sạch nồi hơi...”
“Chuyện này... Hồng Đào Bình nghe vậy thì không khỏi che trán lại nói: “Sao có thể trùng hợp như vậy?”
Mọi thứ đúng là rất trùng hợp, vua Đông Man căn bản không biết máy hơi nước hoạt động thế nào, cũng không biết lúc nào nồi hơi được vệ sinh, Trấn Viễn số 1 không thể di chuyển.
Chiến lược của hắn rất đơn giản, giống như khi tấn công vào thành vậy, dùng số lượng để thắng.
Chỉ cần có thể phá hủy Trấn Viễn số 1, cho dù tất cả bè gỗ đều chìm xuống biển, trong mắt của vua Đông Man chính là đã chiến thắng rồi.
Cho nên khi Trấn Viễn số 1 xuất hiện, hắn đã ra lệnh tấn công.
Chẳng qua để người Đông Man tập hợp lại với nhau, lên nhiều bè gỗ như vậy, rồi còn chèo bè gõ từ phía sau núi ra ngoài cũng cần một khoảng thời gian.
Chờ đến khi nhân viên hộ tống phát hiện ra thì người thợ nồi hơi vừa mới xả nước đi rồi.
Nếu người Đông Man tấn công sớm một chút hay muộn một chút thì Trấn Viễn số 1 đều có thể chống lại được.
Chỉ có thể nói là, mọi thứ đều rất trùng hợp.
“Người Đông Man thật sự rất hèn hạ!” Đại Cường tức giận mắng.
“Đại đội trưởng, Trấn Viễn số 1 đã chìm rồi, có nói nữa cũng vô ích thôi.”
Đại đội phó quay đầu nhìn về phí Hồng An: “Thành Du Quan bây giờ thế nào rồi?”
“Tình hình rất tệ.”
Hồng An kể cho mọi người nghe về tình hình thực tế ở thành Du Quan: “Lưu tướng quân phái chúng ta đến xin viện trợ, nhưng bây giờ thành Du Quan thiếu thốn đủ thứ, vật tư mà chúng ta mang theo trên thuyền không đủ để chạy về Kim Xuyên, cho nên mới tới nơi này bổ sung một ít vật tư!”
“Ngươi cần cái gì, nhanh nói ra đi, ta lập tức phái người đi chuẩn bị!”
“Chúng ta cần than, cung nỏ hạng nặng, dầu hỏa, còn cần thêm một số anh em để lần lượt thay nhau chèo thuyền.”
Hồng An cũng không khách sáo, nói thẳng yêu cầu của mình ra.
Bình thường thì một chiếc ca-nô cần trang bị sáu người, nhưng vì phải để nhiều người ở lại canh giữ thành Du Quan, nên hai chiếc ca-nô đi đưa thư, mỗi chiếc chỉ có hai người.
Một người chịu trách nhiệm đốt lò hơi, một người chịu trách nhiệm điều khiển hướng.
Vì để nhanh chóng đưa thư về, bọn họ đều đã một ngày một đêm không ngủ rồi.
Ngay cả lúc ăn cơm cũng phải vừa ăn bánh ngô nướng vừa lái thuyền.
Thật ra, nếu kiên trì thì bọn họ cũng có thể chống đỡ được cho tới lúc đến Kim Xuyên, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm thì đến sức lực để chống cự bọn họ cũng không có.
Ở trên biển cũng khá tốt, cho dù có gặp phải cướp biển thì bọn họ cũng có thể dựa vào tốc độ của ca-nô để chạy trốn, cướp biển không thể ngăn cản bọn họ được.
Nhưng sông Trường Giang chỉ rộng chừng ấy, cướp biển chỉ cần chuẩn bị hơn mười chiếc thuyền đánh cá và kéo dây thừng để bao vây trên mặt sông.
Một khi gặp phải tình huống này thì họ sẽ rất bị động.
“Trung đội trưởng đội ba, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi!”.
Đại Cường quay đầu ra lệnh.
Bến tàu chính là một trạm cung ứng cỡ lớn, có đủ mọi loại vật tư cần thiết khi đi thuyền.
Biết chuyện của đám Hồng An rất quan trọng, trung đội trưởng đội ba hành động rất nhanh, chỉ trong một nén hương, tất cả những vật tư cần thiết cho ca-nô đã được bổ sung đầy đủ.
Đại Cường cũng bố trí cho mỗi chiếc ca-nô thêm một đại đội nhân viên hộ tống đi theo bảo vệ bọn họ.
Hồng An không hề nghỉ ngơi, sau khi vật tư được bổ sung đầy đủ thì lập tức lên đường.
Lúc này trời đã tối rồi, gió trên bờ biển rất mạnh, nhưng Đại Cường với Hồng Đào Bình nhìn ca-nô rời đi rồi mà vẫn chưa quay về, cứ đứng ở bên ngoài âu thuyền như thế.
Hồng Đào Bình thì đang đau lòng vì Trấn Viễn số 1, còn Đại Cường thì lại đang lo lăng cho thành Du Quan.
Đại đội phó đứng phía sau bọn họ cũng cau mày suy nghĩ.
Một lát sau, Đại Cường xoay người nhìn về phía đại đội phó: “Lão Ngũ, chúng ta điều động hai trung đội đến thành Du Quan tiếp viện đi?”
“Đại đội trưởng, Kim tiên sinh đã lệnh cho chúng ta là cho dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta đều phải sống chết giữ lấy bến tàu này, không được rời đi!”
Đại đội phó lắc đầu nói: “Hơn nữa, với tình hình hiện tại của thành Du Quan, chúng ta bố trí thêm hai trung đội đến thì có tác dụng gì?”
“Nhưng dù sao chúng ta cũng không thể không làm gì cả, cứ đứng xem như vậy thôi à?” Đại Cường đập tay hỏi.
“Không, chúng ta cũng nên làm chút gì đó cho thành Du Quan” Đại đội phó lắc đầu nói: “Nhưng không phải là trực tiếp phái người tới tiếp viện!”