Trước kia khi Khánh Mộ Lam bị vây ở núi Ngũ Lang, Đại Cường phụ trách dẫn đường Kim Phi đi cứu viện, xem như anh ta lập được một công, sau đó, Trương Lương thấy anh ta là người thành thật, lại rất nghe lời, thì phái anh ta đến Đông Hải.
Đại Cường tự biết bản thân anh ta không đủ thông minh, nên anh ta quấn lấy Trương Lương để xin được cấp cho một đại đội phó thông minh nhanh nhạy.
Bình thường nếu gặp chuyện không thể ra quyết định được, thì anh ta sẽ đi tìm đại đội phó để thương lượng.
Đại đội phó cũng là người có trách nhiệm, anh ta giúp đỡ Đại Cường quản lý cả đại đội gọn gàng trật tự.
“Lão Ngũ, đã đến lúc này rồi, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, ngươi có biện pháp gì thì nói nhanh đi!”
Đại Cường tức giận nhìn đại đội phó của mình.
Đại đội phó cũng biết sự tình khẩn cấp, nên cũng không úp mở nữa, anh ta nói thẳng: “Chúng ta không thể phái người đi tiếp viện, nhưng ta có thể vận chuyển vật tư cho thành Du Quan mà, làm thế không phải còn hơn là phái người sang đó trực tiếp nhiều ư?”
“Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Đại Cường võ đùi cái đét.
Kim Phi cố ý xây dựng xưởng đóng thuyền Đông Hải thành một căn cứ, cho nên anh ta cho vận chuyển vật tư vào chỗ này không ngừng, trong đó có rất nhiều đạn dược.
Vì để tấn công cướp biển, trong xưởng đóng thuyền còn có ba chiếc ca nô cải trang thành chiến thuyền, cũng tiện cho việc vận chuyển đạn dược.
Mà thứ hiện tại thành Quan Du đang thiếu nhất chính là đạn dược.
Thành Du Quan có ưu thế về địa lý, nếu còn được cung cấp đạn dược liên tục thì quả thực sẽ có hiệu quả hơn là việc bọn họ phái hai trung đội đến.
Nói làm thì làm ngay, vào đêm, Đại Cường phái hai trong ba chiếc ca nô chiến thuyền, kéo hàng rương lựu đạn và thùng dầu hỏa.
Hai chiếc ca nô chạy một ngày một đêm, chạng vạng ngày hôm sau mới chạy đến hải vực cách thành Du Quan hơn mười dặm.
Lúc đó trời còn chưa tối, họ không dám tới gần thành Du Quan, lại sợ kẻ địch nghe được tiếng máy hơi nước, nên họ tắt máy hơi nước đi ngay từ khi còn ở rất xa, rồi chờ trên biển mãi cho đến khi trời tối đen rồi, họ mới dùng mái chèo để chèo thuyền tới gần thành Du Quan.
Họ chèo hai chiếc ca nô tới nửa đêm mới đến được khu vực phụ cận thành Quan Du.
Trước khi đến đây họ từng nghe Hồng An kể, rằng cuộc chiến thủ thành của thành Du Quan cực kỳ ác liệt, nhưng sau khi đến đây họ mới thấy, sự tình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Cho dù bây giờ đã là đêm khuya, thì cuộc tấn công của người Đông Man cũng không hề dừng lại. Đam Mỹ Hay
Thi thể kẻ địch chồng chất dưới tường thành đã thành đống cao đến hai - ba trượng.
Điều chết người là khi nhân viên hộ tống trên tường thành ném bao thuốc nổ xuống, thì ánh lửa khi nổ chiếu sáng mặt biển, khiến bọn họ bị kẻ địch phát hiện.
Sau khi bị phát hiện, bè gỗ của kẻ địch không ẩn sấu sau núi nhỏ nữa, mà tập trung hết ở bờ biển phía bắc.
Khi chúng phát hiện những chiếc ca nô trên biển, thì vô số người Đông Man chạy về phía bè gỗ, dâng buồm.
Nhân viên hộ tống trên ca nô thấy thế thì vội vàng khởi động máy hơi nước, chạy thẳng đến bến tàu thành Du Quan.
Nhân viên hộ tống trên bến tàu cũng lập tức nâng cửa sạp của xưởng đóng thuyền.
May mà tốc độ của máy hơi nước rất nhanh, trước khi bị bè gỗ của người Đông Man vây quanh thì ca nô đã vọt vào bến †àu của xưởng đóng thuyền rồi.
Cửa áp hạ xuống ầm ầm, chặn hết bè gỗ ở bên ngoài.
Nhưng lần này bè gỗ cũng không quay về hướng bắc, chúng không ngừng tới lui trên vùng biển ở xung quanh bến †àu, phòng ngừa lại có ca nô đến đây.
Điều này cũng thể hiện kế hoạch liên tục vận chuyển đạn dược cho thành Du Quan của Đại Cường thất bại.
Hơn nữa e rằng hai chiếc ca nô này cũng không trở về được nữa.
Hồng An dẫn theo hai chiếc ca nô tàu chiến chạy liên tục mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng có thể về đến bến tàu Kim Xuyên.
Sau khi lên bờ, Hồng An không kịp nghỉ ngơi, anh ta chạy về làng Tây Hà luôn.
Trong khoảng thời gian này, Cửu công chúa chịu áp lực rất lớn, những biểu hiện của ốm nghén càng rõ ràng hơn, mấy lần ói vào ban đêm, Kim Phi phải ở bên chăm sóc liên tục mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng vừa mới ngủ được khôn bao lâu, anh ta đã bị Châu Nhi đánh thức.