Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trước đây ở Đại Khang không có quẩy, có lần Kim Phi thèm ăn, nên đã dạy cách làm bánh quẩy cho Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

Cửu công chúa ăn xong khen không ngớt lời, từ đó quẩy đã trở thành món ăn sáng không thể thiếu.

“Bệ hạ có muốn uống nước đường không?” Nhuận Nương bưng ấm trà ởi tới. "Tất nhiên rồi!"

Đồ chiên với đường vốn là một cặp đôi hoàn mỹ, tiếc là Đại Khang chưa có đường cát trắng nên chỉ có thể dùng đường mạch nha.

Đường mạch nha rất khó để tan chảy nên chỉ có thể hòa với nước nấu lên làm đường nước, rồi sau đó lấy bánh quẩy chấm.

Thật ra Kim Phi cũng biết làm đường, nhưng đường không quan trọng bằng muối, hơn nữa gần đây có quá nhiều việc phải làm nên mới không đi làm.

"Tỷ tỷ, tỷ ăn không?

Nhuận Nương rót cho Cửu công chúa một chén, lại nhìn qua Quan Hạ Nhi.

"Ta không cần." Quan Hạ Nhi lắc đầu.

Nhưng Kim Phi lại nhìn thấy cổ cô cử động, hiển nhiên là đang nuốt nước bọt.

Những đau khổ trong quá khứ đã khắc sâu vào xương cốt của Quan Hạ Nhi, nên dù bây giờ cuộc sống của cô có khá hơn, thì cuộc sống của Quan Hạ Nhi vẫn vô cùng đơn giản.

Thực ra cô cũng thích bánh quẩy chấm đường. Nhưng sau khi cô biết rằng mạch nha làm từ lúa mì, hơn nữa phải mất hơn mười cân lúa mì mới có thể tạo ra một cân mạch nha, thế là cô không hề ăn mỗi ngày nữa mà thỉnh thoảng chỉ ăn một chút khi thèm.

"Cô gái ngốc, muốn ăn thì cứ ăn, chỉ là chút mạch nha thôi, chẳng lẽ ta không mua nổi sao?"

Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhi, đứng dậy cầm lấy ấm trà trên tay Nhuận Nương, rót nước đường cho Quan Hạ Nhi.

"Đủ rồi, đủ rồi!"

Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi đã rót nửa chén mà vẫn còn rót tiếp, nên vội vàng đưa tay ngăn cản.

Kim Phi sợ làm bỏng cô, vội dời ấm trà đi.

"Đương gia, ngài rót nhiều vậy làm gì? Uống nhiều nước đường nhiều quá ngán."

Quan Hạ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Kim Phi một cái: "Ta cũng đâu cần suy nghĩ nhiều việc, uống nhiều nước đường như vậy cũng là lãng phí."

Có lần trò chuyện trong lúc ăn cơm nhàn rỗi, Kim Phi nói rằng con người dựa vào bộ não để suy nghĩ và nguồn năng lượng duy nhất cho bộ não chính là đường.

Sau sự việc đó, Cửu công chúa vốn đã thích đồ ngọt lại càng thích đồ ngọt hơn, trong khi Quan Hạ Nhi lại cảm thấy

tiếc đường, nên có thể ăn ít thì càng ăn ít nhất có thể.

Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi đang nhấp từng ngụm nước đường nhỏ, lòng y cảm thán cũng kèm chút xót xa.

Quay lại nhìn Nhuận Nương nói: “Đi múc hai chén bột mì đi, ta dạy cô thêm một món ngon nữa.”

“Được thôi!"

Chuyện mà Nhuận Nương thích nhất là Kim Phi dạy cô ấy cách làm món mới, nên cô ấy càng vội đi lấy bột mì.

Mắt Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng lộ ra vẻ mong đợi, đi theo Kim Phi vào phòng bếp.

Kim Phi hiếm khi xuống bếp, nhưng mỗi lần xuống bếp đều làm ra những món ăn vô cùng ngon.

Cửu công chúa đang chờ ăn, trong khi Quan Hạ Nhi lại muốn học với Nhuận Nương.

Kim Phi bưng nước đường vào bếp, trộn bột mì với nước đường nóng rồi bảo Nhuận Nương đun nửa nồi dầu nóng.

Trộn một ít bột mì với một ít mạch nha, xếp cục bột chồng lên rồi cán dẹp, sau đó cho vào chảo dầu.

Một lúc sau, chiếc bánh đường chiên đầu tiên trên thế giới này đã ra khỏi chảo.

Lúc này đã là mùa đông, bánh đường nguội đi rất nhanh, Kim Phi sờ sờ thấy không còn nóng nữa rồi bẻ bánh đường thành hai nửa, lần lượt đưa cho Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi: “Có thể đường bên trong còn nóng, hai nàng ăn cẩn thận chút kẻo phỏng."

Cửu công chúa thử cắn một miếng nhỏ trước, sau đó trong mắt đã hiện lên một tia kinh ngạc, rồi hai ba miếng đã ăn hết nửa miếng bánh đường.

"Đương gia, đây gọi là gì?" Quan Hạ Nhi vừa ăn vừa hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui