Tả Phi Phi vốn định lên thuyền, sau đó chỉ để lại một tiểu đội để canh gác, còn những nữ còn công nhân còn lại sẽ nghỉ ngơi thoải mái trong khoang thuyền, tới thành Du Quan là có thể tấn công, ra sức đánh người Đông Man.
Nhưng sau khi lên thuyền mới phát hiện, điều kiện trên thuyền là như thế này.
Thời tiết lạnh như thế này mà ngủ trên boong thật sự rất dễ dàng bị bệnh, tốt nhất nên chia làm hai nhóm như Kim Phi đã nói, thay phiên nhau nghỉ ngơi và luyện tập.
Đến thành Du Quan, mọi người chắc chăn phải chia làm hai nhóm đi chiến đấu, bây giờ làm quen với nhịp sống này trước cũng tốt.
Tả Phi Phi nhảy từ giường trên xuống, mở cửa khoang thuyền ra, sắp xếp phân chia tiểu đội lại lần nữa.
Sau khi Tả Phi Phi rời đi, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người là Kim Phi và Nhuận Nương, bầu không khí lập tức trở nên hơi lúng túng.
Nhuận Nương còn đỡ, có thể dựa vào việc thu dọn đồ đạc để che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng Kim Phi thì chẳng có gì trong tay, trong khoang thuyền nhỏ đến cả một cái ghế cũng không có, dù sao cũng không thể cứ đứng đó mãi được đúng không?
"Nhuận Nương, cô thu dọn trước đi, ta ra xem tình hình bên ngoài thế nào."
Kim Phi tìm một cái cớ để rời khỏi khoang thuyền nhỏ như đang chạy trốn.
Ra đến bên ngoài, những nữ công nhân được phân trực ca đêm đang xếp thành từng hàng để đi lên boong tàu.
Lối đi nhỏ giữa khoang thuyền chỉ rộng chưa đầy một mét, miễn cưỡng có thể để ba người đi song song với nhau.
Nữ công nhân xếp thành hai hàng, Kim Phi thì đứng ở bên cạnh lối đi nhỏ.
Hơn một nửa số nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều có hôn thư với Kim Phi, trước đây khi Kim Phi tới núi Thiết Quán bao giờ cũng không tránh khỏi bị trêu chọc.
Nếu là trước đây, Kim Phi dám đến gần các nữ công nhân như vậy, chắc chăn sẽ bị Tợi dụng, nhưng lần này thì không.
Bởi vì lần này không phải ở trên núi, có thể đùa giỡn sau giờ làm việc.
Lần này họ tới đây để đánh giặc, nhất định phải nghiêm túc.
Những nữ công nhân đi ngang qua cũng không có một người nào động tay động chân với Kim Phi, cùng lắm thì là lúc nhìn Kim Phi sẽ nháy mắt với y một cái hoặc là vứt tới một ánh mắt quyến rũ.
Từ đầu đến cuối, Kim Phi đều không phát hiện ra cửa khoang thuyền đối diện mở ra một khe hở.
Thiết Chủy với một đám cận vệ chồng lên nhau ghé vào cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe hở trên cánh cửa.
Phát hiện các nữ công nhân không động tay động chân gì với Kim Phi thì cận vệ cũng hơi thất vọng.
"Ôi, những cô gái này bình thường không phải rất bạo dạn à, sao hôm nay lại trở nên thật thà như thế? Tiên sinh đứng ở một bên, đưa tay ra là có thể chạm tới, cũng không có người sờ một cái."
"Chúng ta sắp đi đánh giặc, đương nhiên phải cư xử đúng mực một chút rồi."
"Ôi, tiên sinh cũng là trong phúc mà không biết hưởng mà, nhiều cô gái đang chờ như thế, ngài ấy cũng thật sự ngồi yên được! Nếu như là ta, chắc chắn ngày nào cũng ngâm mình ở núi Thiết Quán, ở lại vài ngày trong nhà tập thể, thật tuyệt!"
"Thằng nhóc này ngươi muốn chết hả?" Thiết Chủy đạp cho cận vệ vừa nói chuyện kia một cước: "Bên ngoài có nhiều cô gái như vậy, ngươi tha hồ nhớ thương, các cô gái ở núi Thiết Quán đều đã có hôn thư với tiên sinh, thằng nhóc này ngươi nếu dám có ý với bọn họ, xem ông đây có giết ngươi không!"
"Ơ đội trưởng, ta đã nói rồi, nếu như ta là tiên sinh thì mới làm thế, nhưng ta cũng không phải là tiên sinh!"
Cận vệ ấm ức xoa chỗ bị đá: "Cho ta mười cái gan nữa, ta cũng không dám nhớ thương các cô gái của núi Thiết Quán!"
"Đội trưởng, ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ có không biết bao nhiêu cô gái mong muốn được gả cho nhân viên hộ tống của chúng ta, nếu muốn cô gái nào thì đi đến huyện khác tùy tiện chọn một làng, chúng ta có thể tùy ý lựa chọn các cô gái trong toàn bộ ngôi làng, sẽ không nhớ thương người trên núi Thiết Quán."
Những cận vệ khác cũng giải thích.