“Mới có bốn trăm chiếc thôi ư?” Ánh nhìn của Tả Phi Phi trở nên ảm đạm. Uy lực của súng kíp tuy rằng lớn, nhưng các cô ấy có tận
hai nghìn người, Kim Phi chỉ mang đến bốn trăm cây súng kíp, đủ làm sao được?
“Chê ta mang ít à?” Kim Phi nhìn Tả Phi Phi là hiểu ngay suy nghĩ của cô ấy, y vừa cười vừa nói: “Nàng đừng sợ thiếu, chỉ với một nhóm người các nàng, bốn trăm chiếc cũng đủ rồi, nhiều hơn nữa các nàng cũng không dùng hết.”
“Sao lại không dùng hết được, bọn ta có tận hai nghìn người đó.” Tả Phi Phi không đồng ý.
“Ta nhớ rõ lần trước nàng đến tìm Hạ Nhi, có thử dùng súng kíp phải không?”
Kim Phi hỏi: “Vậy có lẽ nàng biết, từ ngắm trúng mục tiêu đến bóp cò, súng kíp mất không ít thời gian, đúng không?”
“Đúng!” Tả Phi Phi gật đầu.
Thực ra cấu tạo của súng cũng không có gì quá phức tạp, Kim Phi là một tiến sỹ vật lý công nghiệp, hơn nữa đời trước y còn thực tập ở xưởng công nghiệp quân sự, nên không xa lạ gì các loại súng ống.
Nếu có đầy đủ thiết bị, đến súng máy y cũng có thể làm được.
Đáng tiếc không bột đố gột nên hồ, với tình hình của xưởng luyện gang công nghiệp hiện tại, Kim Phi chỉ có thể làm ra súng kíp, không thể tạo ra loại súng khác tân tiến hơn.
So với súng liên phát cần nạp đạn, thì súng kíp có thao tác phức tạp hơn rất nhiều.
Đạn của súng kíp không phải nhét vào từ phía sau, mà cần cho thuốc súng vào qua miệng nòng súng, sau đó dùng một cái khoan để nhồi cho thuốc súng chặt lại, cuối cùng cho cát sắt vào trong.
Ở đuôi súng kíp thì trang bị một cục đá lửa, khi bóp cò, cục sắt liên kết với cò súng sẽ liên tục ma sát vào đá lửa tạo ra tia lửa, tia lửa đốt thuốc súng, sau khi thuốc súng nổ thì sinh ra sức đẩy, đẩy cát sắt ra bên ngoài.
“Súng kíp từ việc nhồi thuốc súng tới bóp cò đã là mấy bước rồi, cũng tốn không ít thời gian, nếu trong quá trình này, kẻ địch đã chạy tới trước mặt nàng, thì nàng phải làm gì?” Kim Phi nhìn Tả Phi Phi, nói.
Tả Phi Phi cắn môi không đáp.
Đây cũng là một khuyết điểm của súng kíp.
Nếu còn chưa nhồi thuốc nhồi cát sắt vào xong mà kẻ địch đã đến trước mặt rồi, thì quá nguy hiểm cho người cầm súng.
“Vậy phải làm gì đây?” Tả Phi Phi ngẩng đầu hỏi.
Cô ấy biết, Kim Phi đã hỏi như thế, thì chắc chắn đã nghĩ ra biện pháp ứng phó.
“Biện pháp rất đơn giản, ba người dùng hai khẩu súng là được!” Kim Phi nói.
“Ba người dùng hai khẩu súng?” Tả Phi Phi hỏi: “Dùng như thế nào?”
“Một người phụ trách việc cho thuốc súng và cát sắt vào, một người phụ trách việc nhồi thuốc cho chặt, một người phụ trách việc bắn ra.”
Kim Phi nói: “Như thế có thể bảo đảm được tần suất bắn ra là lớn nhất”
“Biện pháp này không tệ.” Tả Phi Phi hơi gật đầu.
Tổng cộng có hai nghìn nữ công nhân, chia làm hai tiểu đội hắc, bạch, mỗi tiểu đội vừa vặn một nghìn người.
Dựa theo sự sắp xếp của Kim Phi, bốn trăm cây súng có thể để sáu trăm nữ công nhân sử dụng, còn lại bốn trăm người thì phụ trách những vũ khí khác như máy bắn đá, cung nỏ hạng nặng... là vừa.
“Khi nào thì bắt đầu huấn luyện?” Tả Phi Phi hỏi. “Hôm nay bắt đầu luôn đi!” Kim Phi trả lời.
Vũ khí có hiệu quả tốt nhất là khi được lấy ra sử dụng công khai lần đầu tiên.
Ví dụ như bom chớp sáng, ví dụ như khinh khí cầu.
Nếu trước đây kẻ địch mai phục Kim Phi biết trước tác dụng của bom chớp sáng, thì nhất định chúng sẽ đề phòng, Kim Phi có thể sẽ chết ở lần mai phục sau.
Nếu Tứ hoàng tử biết đến khinh khí cầu từ lâu, khi Kim Phi muốn cứu Cửu công chúa, Trần Cát sẽ rất khó.
Kế hoạch ban đầu của Kim Phi là để Hàn Phong bí mật huấn luyện một đội ngũ, nếu gặp phải kẻ địch mạnh, thì y sẽ bảo đội ngũ súng kíp này ra, để kẻ địch không kịp trở tay.
Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, y còn chưa kịp tích góp đủ súng kíp thì người Đông Man đã huấn luyện được Hải Đông Thanh, dẫn đến tình hình chiến sự ở Xuyên Thục và đất Tân thay đổi đột ngột, Kim Phi không còn cách nào khác, đành phải lấy súng kíp ra sớm.