Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Các huynh đệ, các tỷ muội, hẳn là mọi người cũng đã đoán được, cuộc chiến hôm nay sẽ rất khốc liệt!”

Lưu Thiết giơ loa sắt cao giọng hỏi: “Chúng ta nên làm gì?”

“Giết! Giết! Giết!”

Nhân viên hộ tống và binh lính nữ giận dữ hét lên.

Trên tường thành luôn có người canh giữ, liên quân Tấn Man và người Đông Man không có cơ hội đánh lén, cho nên lúc bọn họ quyết định phát động tổng tiến công thì không hề che giấu, cố ý phô trương thanh thế hòng đả kích sĩ khí quân Bắc phạt.

Lưu Thiết nghe tiếng trống tiếng hô đòi giết, nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng nghe thấy.

Tuy rằng bọn họ không biết kẻ địch quyết định phát động tổng tiến công vào hôm nay, nhưng từ động tĩnh của chúng cũng có thể đoán được, cuộc chiến hôm nay sẽ không đơn giản.

Mà bọn họ cũng rõ ràng, chỉ sợ hôm nay rất khó có thể chống đỡ được.

Bởi vì hiện tại bọn họ sắp dùng hết bom chớp sáng rồi, trong thành có cái gì có thể phá hủy thì đều đã phá dỡ băng hết, với lượng vật tư dự trữ hiện tại của bọn họ, chỉ sợ đến nửa canh giờ cũng không cố nổi, không ngăn chặn được kẻ địch.

Với quy mô của kẻ địch, cho dù không có vũ khí, lấy thịt đè người cũng có thể đè chết bọn họ

Cho nên trong khoảnh khắc này, bất kể là nhân viên hộ tống, binh lính nữ hay là tiểu đoàn hậu cần và đội nhà bếp, tất cả đều đã chuẩn bị liều chết một trận.

Lưu Thiết nói tiếp: “Các ngươi đến từ Kim Xuyên, dưới trướng Nhất Tự Tịnh Kiên Vương - Kim Phi, ta hy vọng mọi người nhớ kỹ, cho dù có chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chúng ta cũng không được nhượng bộ! Chúng ta không thể làm mất mặt Kim tiên sinh!

Cũng mong mọi người yên tâm, Kim tiên sinh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người thân của chúng ta, nhất định sẽ báo thù cho chúng tai”

“Đến chết mới thôi!" Nhân viên hộ tống và binh lính nữ lại đồng thanh hét lên!

Thật ra không cần Lưu Thiết dặn dò, chính bọn họ cũng biết trở thành tù binh sẽ có kết cục gì.

Cho nên không ai nghĩ tới việc đầu hàng, không ai nghĩ đến việc rút lui.

Lưu Thiết vừa lòng gật đầu, nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng canh trên tường thành đang vung cờ lá cờ, quay xuống dưới hành quân lễ: “Có thể sống chết có nhau cùng các vị, là vinh hạnh của Lưu Thiết ta! Các vị, hẹn gặp lại ở kiếp saul”

“Tướng quân! Hẹn gặp lại ở kiếp sau!”

Nhân viên hộ tống và các nữ binh chào lại Lưu Thiết, xếp hàng lao về vị trí của mình!

Lưu Thiết nhìn theo bọn họ leo lên tường thành, sau đó dẫn Điền tiên sinh và cận vệ đi về ngôi nhà duy nhất còn nguyên vẹn trong thành - trại thương binh.

Chiến đấu kéo dài đến bây giờ, rất nhiều nhân viên hộ tống rút lui khỏi trận chiến, di chuyển vào trại thương binh, trong đó bao gồm cả phó chỉ huy Tần Phi.

Trong trận chiến bảy ngày trước, Tân Phi đã bị cung thủ của đối phương nhắm tới khi chỉ huy trên tường thành, đối thủ nhân cơ hội và bắn liên tiếp ba mũi tên.

Đặc biệt là mũi tên ở thắt lưng suýt giết chết anh ta, ba nữ quân y đã làm việc cả buổi sáng để lấy mũi tên ra. Lưu Thiết vào phòng bệnh, còn chưa kịp nói chuyện, Tân

Phi đã lên tiếng trước.

“Thiết Tử, ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm đi, chúng ta tuy rằng bị thương, nhưng chúng ta không phải là kẻ hèn nhát. Sẽ không có ai đầu hàng!"

Tân Phi không gọi Lưu Thiết là tướng quân, mà vẫn gọi anh ta là Thiết Tử như hồi mới quen biết: “Để lại cho ta một túi thuốc nổ, khi kẻ địch tới, ta sẽ phái bọn chúng đi gặp Diêm vương!...Chỉ tiếc cho các quân y, theo Kim tiên sinh và Ngụy tiên sinh học nghề thành thạo rồi mà lại phải chết ở nơi lạnh lẽo này!”

“Tần đại ca, ngươi đừng coi thường chúng ta, Kim tiên sinh đã nói rồi, chúng ta là quân yl”

Nữ đội trưởng quân y trừng mắt nhìn Tần Phi tức giận: “Biết vì sao chúng ta được gọi là quân y không? Bởi vì chúng ta không chỉ là bác sĩ mà còn là quân nhân!"

Các nữ quân y khác tuy rằng sợ hãi, thậm chí có nữ quân y nhịn không được mà run bần bật, nhưng lại vẫn kiên định đứng phía sau đội trưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui