Trong lúc nhất thời, vua Đông Man lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Ngay lúc hắn đang lo lắng về cách giải quyết vấn đề thì một báo cáo khác lại đến. Nó nói rằng các công nhân nữ đã ngừng dọn dẹp các thi thể sau khi dọn sạch những thi thể cao hơn bức tường thành.
Nghe được tin tức này, vua đông Man đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhíu mày.
Tại sao các công nhân nữ lại dừng lại khi rõ ràng họ có cơ hội thu thập thêm thi thể?
Chỉ có một câu trả lời! Các công nhân nữ tự tin rằng họ có thể đối phó với một cuộc công thành!
Vua Đông Man trước đây đã nghiên cứu kinh nghiệm của Kim Phi và biết rằng Kim Phi không bao giờ tham gia một trận chiến mà không có sự đảm bảo.
Ngoài súng phun lửa, Kim Phi hẳn là đã chuẩn bị sẵn những phương án dự phòng khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng vua Đông Man càng thêm khó chịu.
Nếu như Lưu Thiết biết lúc này vua Đông Man đang nghĩ gì, nhất định sẽ cười thành tiếng.
Lý do các công nhân nữ dừng lại là vì Kim Phi biết các công nhân nữ sắp hết đạn. Y lo ngại rằng việc liên tục thu thập thi thể sẽ ép người Đông Man hành động bốc đồng và ngay lập tức phát động cuộc tấn công.
Kết quả là khiến vua Đông Man bị dọa sợ.
Nhiều khi, đánh giặc chính dựa trên phẩm chất tâm lý của cả hai người chỉ huy.
Trên thực tế, lần này Kim Phi thật sự không chuẩn bị vũ khí nào khác ngoài súng kíp.
Trước khi tấn công quân liên minh Tấn Man, Tả Phi Phi cũng hỏi Kim Phi bây giờ có nên để lộ súng kíp không.
Bởi vì vũ khí đạt hiệu quả tốt nhất khi nó được sử dụng lần đầu tiên, cô ấy muốn giữ súng kíp và chọn một thời điểm thích hợp để giáng một đòn chí mạng vào quân Đông Man.
Kim Phi đương nhiên hiểu được sự thật này, nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn từ chối đề nghị của Tả Phi Phi.
Thay vì giáng một đòn chí mạng vào kẻ thù, Kim Phi muốn giảm thương vong cho phe mình.
Dù súng kíp bị lộ sớm nhưng Kim Phi vẫn tự tin đẩy lùi được kẻ thù.
Ai biết được đánh bậy đánh bạ như thế lại có thể khiến vua Đông Man sợ hãi.
Kim Phi không nghĩ nhiều như vậy, lúc này y đang nhìn Thiết Chùy đốt khói báo hiệu.
Cách đó vài dặm, tàu Trấn Viễn số 2 lặng lẽ thả neo trên mặt biển đã mấy ngày.
Ngay từ ngày đầu tiên, thuyền trưởng đã ra lệnh cho người canh gác phía Tây Bắc hai mươi bốn giờ một ngày, vừa để ngăn chặn kẻ thù đến gần, vừa để chờ tín hiệu của Kim Phi.
"Thuyền trưởng, nhanh đến xem, có tín hiệu khói báo!"
Trên boong thuyền, một nhân viên hộ tống hưng phấn hét lên.
Ngay sau khi nói xong, thuyền trưởng vội vã ra khỏi khoang tàu và nhìn về phía tây bắc.
Cách đó hơn mười dặm, một cột khói bốc lên. Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng họ cũng nhận được tin. Thuyền trưởng nhanh chóng lấy ống nhòm ra, nhắm về phía cột khói.
Một lúc sau, bên cột khói xuất hiện hai quả pháo hoa, một vàng một đỏ.
Thuyền trưởng nhanh chóng rút từ trong ngực ra một phong bì.
Trên thực tế, thuyền trưởng đã học thuộc lòng ba bức thư Kim Phi đưa cho anh ta, nhưng anh ta không dám bất cẩn. Anh †a kiểm tra kỹ trước khi tự tin hét lên: "Hãy nhổ neo, thực hiện kế hoạch thứ hai!"
"Vâng!"
Một thủy thủ đáp lại, quay tời và kéo chiếc neo nặng nề.
Trong cabin, người thợ lò hơi cũng khởi động động cơ hơi nước.
Một làn khói đen bốc lên từ ống khói, Trấn Viễn số 2 từ từ bắt đầu di chuyển.
Nhưng nó không ởđi về phía thành Du Quan ở phía tây bắc, mà hướng về phía đông.
Trong doanh trại Đông Man, vua Đông Man cũng ngẩng đầu nhìn khói và pháo hoa vừa tiêu tán.
Hắn biết đây là do Kim Phi truyền tín hiệu ra bên ngoài, nhưng có ý gì thì vua Đông Man không thể đoán được, cho nên hắn chỉ có thể phái người tiếp tục để mắt tới thành Du Quan.
Để ngăn chặn kẻ thù nhìn thấy khói đen và hơi nước, Trấn Viễn số 2 chạy vài chục dặm về phía đông, sau đó quay về phía bắc, và vòng từ phía đông sang phía bắc của nhóm bè gỗ Đông Man cách đó hai mươi dặm.
Sau đó, chiếc Trấn Viễn số 2 lại thả neo trên mặt biển và hạ chiếc ca-nô treo bên ngoài xuống.
Trong trường hợp bình thường, cả Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2 đều được trang bị bốn chiếc ca-nô, nhưng lần này, Kim Phi vì để đề phòng bất kỳ tai nạn nào có thể xảy ra, đã cho Trấn Viễn số 2 thêm hai chiếc.
Lúc này trời đã sáng. Sau khi chiếc ca-nô được hạ xuống, không khởi động động cơ hơi nước, họ kéo buồm và lặng lẽ chèo thuyền về phía vùng biển phía Nam.