Phải biết rằng trong doanh trại Đông Man có mấy trăm ngàn người, còn thành Du Quan thì sao? Hơn nữa quân tiếp viện Kim Phi mang tới, tổng lực cũng chỉ hơn năm ngàn.
Hơn năm ngàn người bảo vệ được thành Du Quan, đây đã là chiến tích có thể khoe khoang cả đời, nhưng ai ngờ Kim Phi lại muốn chủ động phát động tấn công?
Đừng nói là Mạnh Thiên Hải và các tướng lĩnh khác của quân Uy Thắng, ngay cả Khánh Mộ Lam - người từng chứng kiến Kim Phi lấy ít thắng nhiều, cũng cảm thấy y điên rồi!
Ngay cả Tả Phi Phi cũng nhíu mày lại.
Tuy rằng cô ấy cực kỳ sùng bái Kim Phi nhưng lý trí lại nói cho cô ấy biết, quyết định này của Kim Phi quả thực hơi điên rồ.
Lưu Thiết và Thiết Chùy có phản ứng bình tĩnh nhất.
Không giống như Tả Phi Phi, ngoài sự sùng bái Kim Phi ra họ còn có cả sự tin tưởng.
Dù Kim Phi có quyết định thế nào, chỉ cần mũi kiếm của Kim Phi chỉ về hướng nào thì họ sẽ đi về hướng đó!
Cho dù ở phía trước có là gì họ cũng sẽ không quay đầu!
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi tin tưởng tiêu cục Trấn Viễn và dành đãi ngộ cao nhất cho nhân viên hộ tống.
Bởi vì tiêu cục Trấn Viễn là sự tự tin lớn nhất của y ở Đại Khang!
Trong số những người có mặt ở đây chỉ có Trần Phượng Chí là hào hứng nhất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Sau Khi Cúp Điện Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
=====================================
Trần Phượng Chí cũng được coi là người quan trọng trong. chiến dịch ở dốc Đại Mãng, anh ta không bao giờ quên được. cảnh tượng Đại Tráng dẫn hàng trăm nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen xông vào trại địch, giết chết thống soái của địch giữa muôn vàn kẻ địch vây quanh.
Bây giờ Đại Tráng không có ở đây, nhân viên hộ tống cũng không còn lại bao nhiêu, hơn nữa phần lớn đều bị thương và cũng không có cách nào thành lập chiến đội áo giáp đen khác.
Toàn bộ thành Du Quan, chỉ có tiểu đoàn Thiết Hổ là có khả năng thay thế chiến đội áo giáp đen để bắt thống soái trong trại địch!
Nghĩ đến việc lại được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử như vậy, thậm chí có thể tham gia vào đó, Trần Phượng Chí đã hưng phấn đến mức muốn rú lên hai tiếng.
"Tiên sinh, ngài nghiêm túc sao?" Khánh Mộ Lam hỏi.
“Trong quân không có chuyện cười, cô nói xem?” Kim Phi nghiêng mắt liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
“Tiên sinh, xin hãy nghĩ kỹ lại!"
Điền tiên sinh cũng nói theo: "Những người công thành hai ngày nay đều là dân du mục do vua Đông Man bắt tới, bọn họ cả vũ khí cũng không có nên mới dễ dàng đối phó đến vậy. Thật ra trong doanh trại Đông Man có mấy chục ngàn ky binh, không thể lấy ra công thành được nên chưa ra quân thôi.”
"Tiên sinh, chúng ta chỉ có hơn năm ngàn người, mà kẻ địch có tới mấy trăm ngàn, thực lực chênh lệch quá lớn...”
Mạnh Thiên Hải cũng phản đối theo.
Trong trận chiến ở dốc Đại Mãng, quân địch cũng đông hơn quân ta nhưng số lượng không có chênh lệch lớn đến vậy.
Năm ngàn người đối mặt với doanh trại mấy trăm ngàn quân, nghĩ thế nào cũng thật là điên rồ.
Cho dù mấy trăm ngàn quân kia có đứng yên cho năm ngàn người này chém giết, thì cũng phải lâu läm mới giết sạch được.
Huống chỉ người Đông Man có đứng yên cho họ tùy ý chém giết không? Đương nhiên là không!
Kim Phi nghe mấy lời này xong khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu trầm giọng nói: "Đối phó với người Đông Man, không cần năm ngàn một ngàn là đủ rồi!"
Xít!
Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên một tiếng thở mạnh.