“Cô của vua Đông Man, công chúa Lộ Khiết?”
Kim Phi suy nghĩ một hồi, vẫn không biết thêm được chút gì về người này.
Mục đích tới đây của vị công chúa này, y đại khái cũng đoán được, nhưng không dám chắc.
Nghĩ ngợi thêm lát nữa, Kim Phi phân phó: “Gọi Thiết Tử và Điền tiên sinh tới đây!”
Lưu Thiết và Điền tiên sinh là hai người hiểu rõ người Đông Man nhất ở trong thành này, bản thân y không biết công chúa Lộ Khiết này là người thế nào, có lẽ hai người này sẽ biết.
Hai người sống ở lều cách chỗ Kim Phi không xa, biết Kim Phi đang tìm mình, họ nhanh chóng chạy tới.
Kim Phi ra hiệu cho hai người ngồi xuống rồi hỏi: “Bên ngoài thành có người tên là công chúa Lộ Khiết tới muốn gặp †a, tự xưng là cô của Yabe, các ngươi biết người đó không?”
“Biết ạ” Lưu Thiết gật đầu: “Công chúa Lộ Khiết được người Đông Man mệnh danh là viên ngọc trên thảo nguyên, mặc dù năm nay mới mười chín tuổi, nhưng xét theo vai vế, đúng là cô ruột của Yabe.”
“Mới mười chín tuổi ư?” Kim Phi sửng sốt. Nghe nói đối phương là cô của Yabe, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi chính là một bà lão, dù sao Yabe năm nay cũng đã ngoài năm mươi
Không ngờ người ta chỉ mới mười chín tuổi.
“Đúng vậy” Lưu Thiết đáp: “Công chúa Lộ Khiết là do ông nội của Yabe sinh ra năm ông ta bảy mươi tuổi, khi ấy cha của 'Yabe đã mất, hắn ta cũng đã lên làm vua nhiều năm..."
“Lão già này đúng thật là... càng già càng dẻo dai!” Kim Phi cạn lời.
Đừng nói ở thế giới này, kể cả ở kiếp trước, có con ở tuổi bảy mươi là chuyện cực kỳ hiếm gặp.
“Ông nội của Yabe cũng được xem như là một vị vua khá đặc biệt. Khi còn trẻ ông ta rất thích chơi bời, sau đó bị bộ lạc ép lên làm vua, nhưng làm chưa được mười năm đã truyền ngôi cho cha của Yabe, còn bản thân thì ra ngoài chơi, sống đến hơn tám mươi tuổi mới chết, sống còn lâu hơn cha của Yabe mấy chục năm”
Điền tiên sinh giải thích: “Lão già này cả đời sinh được mấy chục đứa con, công chúa Lộ Khiết là con út, cũng là người được yêu thương nhất.”
Sau khi lão vua kia mất, Yabe thấy dân du mục rất thích công chúa Lộ Khiết, nên cũng không làm khó cô ta, còn đối xử rất cung kính, hằng năm đi tuần tra ở các bộ lạc, hẳn sẽ đưa công chúa Lộ Khiết đi theo.
“Nghe đồn công chúa Lộ Khiết rất xinh đẹp, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng cực kỳ cao siêu, danh tiếng trên thảo nguyên của cô ta khá tốt, trợ giúp Yabe rất nhiều.”
“Hiểu rồi, là linh vật trên thảo nguyên.” Kim Phi mỉm cười nói.
Kim Phi mỉm cười nói.
Tuy Điền tiên sinh không hiểu linh vật có nghĩa là gì, nhưng vẫn hiểu được đại khái ý của Kim Phi, ông ta lắc đầu nói: “Tiên sinh, không nên coi thường vị công chúa Lộ Khiết này, ta cảm thấy cô ta có thành danh như vậy, chắc chắn không chỉ dựa vào nhan sắc hay kỹ thuật cưỡi ngựa, bản thân cô ta có lẽ cũng có chút mưu mộ, ít nhất cũng là người có dũng khí, nếu không đã không đến thành Du Quan vào lúc này, rồi yêu cầu được gặp ngài.”
“Có lý” Kim Phi gật đầu đồng ý. Trận chiến với người Đông Man vừa kết thúc, công chúa
Lộ Khiết lại dám tới thành Du Quan, đúng thật là cần rất nhiều dũng khí, rủi ro cũng rất cao.
Nếu như Kim Phi muốn làm gì đó gây bất lợi cho cô ta, vị công chúa kia chẳng thể làm gì, chỉ có thể để mặc y xâu xé.
Kim Phi suy nghĩ trong lòng một lát, nếu như đặt y vào vị trí của công chúa Lộ Khiết, sợ là y không thể dũng cảm được như vậy.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Kim Phi lại hơi tò mò về công chúa Lộ Khiết kia.