Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Đường Đông Đông nhìn chằm chằm bóng lưng Kim Phi một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Cửu công chúa.

Chuyện Kim Phi đã bác bỏ thì sao Cửu công chúa có thể đồng ý được?

Cô ấy quay về phía Đường Đông Đông, khẽ lắc đầu thuyết phục: “Đông Đông, ta hiểu các cô muốn lập công, bây giờ Đại Khang chúng ta cũng đang rất cần binh lính, nhưng việc thành lập một đội quân thực sự không phải là chuyện dễ dàng. Gần đây các ngươi phải nắm chắc thời gian huấn luyện, còn lại thì đợi phu quân về rồi nói sau."

Đường Đông Đông bất lực thở dài, cúi đầu cúi chào Cửu công chúa, tuyệt vọng đứng dậy trở lại phương trận xưởng dệt.

Mấy trưởng xưởng lập tức vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:

"Trưởng xưởng, sao rồi, tiên sinh đồng ý rồi sao?"

"Trưởng xưởng, khi nào tiên sinh sẽ cấp áo giáp và vũ khí cho chúng ta?"

"Trưởng xưởng, bao giờ chúng ta mới đi Hi Châu?"

"Tiên sinh nói việc thành lập quân đội là chuyện rất quan trọng, phải bàn bạc kỹ hơn. Thế nhưng hôm nay quá vội vàng, tiên sinh lo lắng chúng ta sẽ chịu nhiều thương vong trên chiến trường, nên tiên sinh nói chúng ta nên tranh thủ thời gian gần đây để huấn luyện, đợi ngài ấy đi Hi Châu về sẽ bàn bạc kỹ hơn”

Dù Đường Đông Đông rất không hài lòng với quyết định của Kim Phi, nhưng cô ấy cũng không hề nói xấu Kim Phi và Cửu công chúa. Thay vào đó, còn kiếm cái cớ cho Kim Phi.

Không may là, lúc này một số trưởng xưởng đang vô cùng phấn chấn lại rất không hài lòng với kết quả này.

"Tiên sinh đang nói lấy lệ với chúng ta sao, lúc trước ở xưởng xà phòng thơm có bàn kỹ hơn sao?"

“Không có, Tả Phi Phi dẫn người tới thẳng núi Dương Khuyên! Sau đó, người Thổ Phiên bao vây làng, cũng không có ai tìm Tả Phi Phi tới hỗ trợ, mà là do cô ấy dẫn người tới thôi!”

"Trưởng xưởng, theo ta thấy, cô không cần phải tìm Kim Phi để xin chỉ thị. Lân sau gặp chuyện gì, chúng ta cứ làm như xưởng xà phòng thơm và cứ đi thẳng tới đó là được! Bây giờ trưởng xưởng chạy tới hỏi lại không dễ làm”.

“Có gì mà không dễ đâu, chờ tới khi đại quân xuất phát, chúng ta cứ đi theo là được, ta không tin tiên sinh sẽ bỏ mặc chúng tai"

“Đúng vậy, đây là một ý kiến hay, trưởng xưởng, cô thấy thế nào?”

Mấy trưởng xưởng đều quay đầu nhìn Đường Đông Đông.

Đường Đông Đông và Kim Phi đã quen nhau lâu như vậy, ngay cả trưởng xưởng mấy phân xưởng còn biết Kim Phi đang nói lấy lệ với mình, thì Đường Đông Đông làm sao mà không biết được?

Thế nên Đường Đông Đông cũng có chút không hài lòng với cách làm vừa rồi của Kim Phi.

Tuy nhiên, với tư cách là trưởng xưởng, cô ấy không thể khuyến khích các trưởng xưởng khác đi làm khó Kim Phi, đồng thời cô ấy cũng cảm thấy có chút ấm ức nên chỉ dứt khoát bắt chước theo Kim Phi, giả vờ như không nghe thấy lời đề nghị của mấy trưởng xưởng, rồi cứ thế quay người rời đi.

Mấy trưởng xưởng đã theo Đường Đông Đông lâu như vậy, nên cũng hiểu được ý đồ của Đường Đông Đông.

Đường Đông Đông đã cam chịu rồi.

Mấy trưởng xưởng liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng phân tán về phương trận, đi tìm các tiểu đội trưởng.

Sau đó, các tiểu tổ trưởng lại giải tán và triệu tập nhóm của họ lại để mở một cuộc họp nhỏ.

Xưởng dệt ngay ngắn lập tức trở nên tán loạn.

Khi Kim Phi nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc tảng đá trong lòng y cũng rơi xuống, cũng quyết định sau khi trở về sẽ tìm Đường Đông Đông nói cho xong.

Từ lúc Đảng Hạng bắt đầu điều động binh lính ở biên giới, Cửu công chúa nhận ra chiến tranh sắp bắt đầu nên lập tức ra lệnh cho Thiết Thế Hâm thu thập lương thực và đạn dược ở các khu vực xung quanh, để vận chuyển đến thành Hi Châu.

Thế nên lần này các nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ vẫn đi lại nhẹ nhàng, không cần mang theo quá nhiều hành trang.

Theo kế hoạch, Kim Phi dẫn dắt tiểu đoàn Thiết Hổ và đội nữ công nhân súng kíp cưỡi ngựa xuất phát trước, còn các nữ công nhân chủ lực còn lại đi bộ.

Lúc này, tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ Kim Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui