Buổi trưa ngày hôm đó, thủ lĩnh Hắc Vân sắp xếp cho A Hùng đưa người vào trong hang động trốn.
Hầu như tất cả người của bộ lạc Hắc Vân sau khi vào trong hang động, đều thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Trước khi tới đây, bọn họ rất lo lắng hang động chật hẹp, nhưng sau khi đến đây, họ mới nhận ra là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Hang động này lớn hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Bộ lạc Hắc Vân vốn sống trong hang núi lửa và nhà hầm, bởi vậy họ không xa lạ gì với hang động, nhưng hang động lớn như vậy thì là lần đầu tiên họ thấy.
Người tụ tập quá đông, người Đảng Hạng không có chuyện gì làm lại còn tìm thấy một cái khe khác ở một xó trong hang động.
Men theo khe hở đi vào, họ lại phát hiện còn có một hang động sâu hơn.
Càng khiến bọn họ vui mừng hơn là, trong hang động này còn có một con sông nhỏ chảy qua hang.
Lính trinh sát đã chuẩn bị trước lương thực đầy đủ trong hang động, nhưng nước lại không nhiều, bọn họ bắt buộc phải dùng tiết kiệm mới ổn.
Nhưng rất nhiều nơi ở phía Tây Bắc cũng năm trong tình trạng thiếu nước, bộ lạc Hắc Vân cũng đã quen với cuộc sống tiết kiệm nước này.
Nhưng quen không có nghĩa là thích, có con sông ngầm ở đây, bọn họ cũng không cần dùng ngón tay tính lượng nước còn lại nữa rồi.
Tiếp theo, bộ lạc Hắc Vân bèn núp trong hang động chờ đợi kẻ địch thấm mệt rồi tấn công, đợi chờ Kim Phi đến. Đam Mỹ Trọng Sinh
Nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng không để cho bọn họ thất vọng, cùng thời gian mà lính trinh sát tính toán, hơn 9 giờ buổi sáng ngày thứ ba, đã có mặt ở ngoài trăm dặm.
“Tất cả đều trốn đi, không có lệnh của ta, không ai được xuất hiện.”
A Hùng ra lệnh cho tất cả mọi người rút lui vào hang, còn sai người dùng đá vụn chặn cửa hang lại.
Hang động vốn đã lẩn khuất, lần này dù lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ có tới tận cửa hang cũng khó mà phát hiện có khe hở.
Dù sao đoạn đường này đi qua quá nhiều núi, đếm không hết bao nhiêu là đá, lính trinh sát cũng không thể bới từng hòn đá ra dò xét xem có gì không.
Huống chỉ khe hở còn ở phía sau một khối đá đỏ to.
Quan sát theo góc độ từ đường lớn, vị trí của khe hở chính là vị trí của khối đá đỏ cực to, hòa cùng với vách núi xung quanh.
Trên thực tế, mấy người lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ ngay cả đá vụn cũng chẳng phát hiện ra chỉ đi thẳng tới đó.
Chạy ra khỏi phạm vi núi Đá Đỏ, một người trong tốp lính trinh sát vòng trở lại báo cáo, xác nhận an toàn với bộ đội chủ lực phía sau.
Nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cưỡi ngựa thuận lợi đi qua núi Đá Đỏ.
Nhiều nữ công nhân lần đầu tiên thấy núi đá có màu đỏ như vậy, không khỏi chấn động trước cảnh tượng hùng vĩ trước mắt này.
Thật ra phiến đá đỏ phía trước và kênh Lạc Dương đều thuộc về dạng địa hình Đan Hà, không hiếm thấy ở Xuyên Thục.
Chỉ là khí hậu quanh năm ở Xuyên Thục khá ẩm ướt, năm dài tháng mỏi, đá còn mọc thành rêu, hơn nữa trên núi cây cối um tùm, tạo thành dáng vẻ vốn có cho đỉnh núi.
Mà phía Tây Bắc thiếu nước, đa số đỉnh núi ở đây đều trơ trụi, nhìn từ xa chỉ thấy rừng đá cao vút, nhìn vào cảm thấy hùng vĩ mà thê lương.
Khi ở trong đó, hai bên đều là vách núi màu đỏ cao vút, thi thoảng còn có thể nhìn thấy cảnh một cây trơ trọi giữa rừng đá, càng khiến người ta rung động hơn.
Ngay cả Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam ẩn náu trong đoàn nữ công nhân, đang dừng lại trò chuyện, cũng phải quay đầu nhìn, cảm khái trước tài nghệ sắc sảo của tạo hóa.