Nhưng tìm quanh một lượt, lại không tìm được Kim Phi đâu, cũng không thấy cả Thiết Chùy, chỉ tìm được Trần Phượng Chí.
“Trấn Phượng Chí, tiên sinh đâu?” Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm anh ta hỏi.
“Tiên sinh.... Trần Phượng Chí muốn nói lại thôi: “Tiên sinh không ở đây.”
“Không ở đây?” Khánh Mộ Lam sửng sốt: “Có ý gì?”
“Năm ngày trước tiên sinh nói có chuyện phải làm, nên dẫn theo Thiết Chùy bí mật rời đi ngay giữa nửa đêm”
“Có chuyện đi rồi ư?” Khánh Mộ Lam lại càng bất ngờ: “Chuyện gì? Đi đâu?”
“Không biết.” Trần Phượng Chí lắc đầu: “Tiên sinh không nói, ta cũng không dám hỏi.”
“Bảo sao mấy ngày nay không nhìn thấy y!” Khánh Mộ Lam lẩm bẩm một câu: “Vậy sao ngươi không nói với ta từ sớm?”
“Tiên sinh không cho, bảo phải giữ bí mật!” Trần Phượng Chí đáp.
“Ngươi nghe lời y ghê nhỉ!” Khánh Mộ Lam không khỏi bĩu môi nói.
Tiểu đoàn Thiết Hổ lệ thuộc quân Uy Thắng, mà hầu như có thể nói quân Uy Thắng là quân riêng của nhà họ Khánh, nói một cách nghiêm túc, bây giờ Khánh Hâm Nghiêu không ở đây, đối tượng mà Trần Phượng Chí nên trung thành cống hiến nhất phải là Khánh Mộ Lam mới đúng.
Nhưng Trần Phượng Chí lại cùng hội với Kim Phi, giờ ngay cả chuyện Kim Phi đã đi quan trọng như vậy, mà anh ta cũng giấu Khánh Mộ Lam, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi bất mãn, lo lắng khéo qua một khoảng thời gian nữa, tiểu đoàn Thiết Hổ thậm chí là toàn bộ quân Uy Thắng đều sẽ bị Kim Phi chiếm mất.
Không phải là Khánh Mộ Lam suy nghĩ nhiều, mà là mức đãi ngộ Kim Phi dành cho tiêu cục Trấn Viễn quá là cao.
Đãi ngộ này không chỉ bao gồm tiền lương và tiền thưởng, mà còn là sự tôn trọng và địa vị.
Trước kia khi người dân trông thấy binh lính, họ cảm thấy chẳng khác gì khi gặp phải thổ phỉ, người nào người ấy cũng vội vàng tránh né.
Bây giờ người dân nhìn thấy các nhân viên hộ tống, đều cảm giác như gặp được người thân của mình.
Bầu không khí ở tiêu cục Trấn Viễn thân thiện vô cùng, có nhiều nhân viên hộ tống mặc dù ngày thường hay tự tổn thương nhau, măng chửi nhau, nhưng một khi lên chiến trường, họ đều tin tưởng giao tất cả những gì sau lưng lại cho chiến hữu của mình.
Tiểu đoàn Thiết Hổ là quân tinh nhuệ dưới quyền Khánh Hâm Nghiêu, chỉ nói về chuyện tiền lương, không những không ít hơn nhân viên hộ tống mà thật ra còn nhiều hơn. ngôn tình hài
Điều thật sự thu hút Trần Phượng Chí, chính là sự tôn trọng của người dân và bầu không khí ở tiêu cục Trấn Viễn.
Khánh Mộ Lam đã đưa ra quyết định trong lòng, chờ sau khi kết thúc chiến trận ở Hi Châu, nhất định phải rút toàn bộ quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ về Tây Xuyên, nếu không có thể bọn họ sẽ không muốn trở về nữa.
Như vậy nhà họ Khánh sẽ mất đi lá bài tẩy lớn nhất!
Nghĩ đến đây, trong lòng Khánh Mộ Lam đột nhiên hơi hiểu ra.
Chuyện cô ấy có thể nghĩ ra, chắc chắn Khánh Hâm Nghiêu cũng có thể nghĩ ra.
Chẳng lẽ là Khánh Hâm Nghiêu cố ý làm như vậy?
Khánh Mộ Lam càng nghĩ càng cảm thấy, khả năng này vô cùng lớn.
Từ xưa tới nay, phần người nắm giữ binh lực quan trọng chỉ có hai kết quả, một là nắm quyền một phe, sau đó tạo phản tự lập mình làm vua, hai là bị trấn áp.
Với thủ đoạn của Cửu công chúa và năng lực của Kim Phi, Khánh Mộ Lam nghĩ thế nào, anh trai của cô ấy cũng thuộc khả năng thứ hai.
Có lẽ Khánh Hâm Nghiêu cũng đã hiểu rõ điểm này, cho nên mới cố ý phái quân Uy Thắng tới viện trợ cho Kim Phi.
Nhưng mà những thứ này đều chỉ là suy đoán của Khánh Mộ Lam, hơn nữa bây giờ chưa biết rõ tình hình kẻ địch, không phải thời điểm để suy nghĩ đến những chuyện này, Khánh Mộ Lam lắc lắc đầu, quăng hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu ra, ngẩng đầu nhìn vách núi bên trái.
Trân Phượng Chí vốn chột dạ, Khánh Mộ Lam không truy cứu, anh ta cũng giả ngu luôn.
Vừa định mượn cớ chuồn đi, lại bị Khánh Mộ Lam gọi lại.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng không hỏi tiếp chuyện của Kim Phi, mà lại hỏi: “Tiếng nổ ban nãy là gì vậy?”
“Không biết, người mà ta phái đi còn chưa về.” Trần Phượng Chí vội trả lời: “Nhưng nghe tiếng này, chắc là tiếng nổ của lựu đạn. Hơn nữa Mèo Rừng và Chuột Nhắt đều nói đó là tiếng nổ của lựu đạn đập.”
“Tiếng nổ của lựu đạn đập ư?” Khánh Mộ Lam lập tức nheo mắt lại.