Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Hầu Tử phấn khích nói: "Ta cố tình đợi đến khi bọn chúng bắt đầu ra khỏi hang động mới châm thuốc nổ, thuốc nổ này thật sự rất mạnh, các cô đợi mà nhìn xem, núi đã bị nổ sụp mất một nửa, người Đảng Hạng bị chôn vùi ở trong đó!"

Dưới chân núi có một cái hang động lớn như vậy, dưới đáy gần như trống rỗng, căn bản không thể ném bom được.

Khánh Mộ Lam đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Hầu Tử: "Trước đó các ngươi đã bố trí người trên sườn núi chưa?"

"Đương nhiên!"

Hầu Tử đắc ý gật đầu: "Người Đảng Hạng trốn ở chỗ này, chắc chắn sẽ mai phục ở kênh Lạc Dương, ta chắc chăn sẽ phái người canh giữ ở trên đỉnh núi trước, vừa rồi †a nghe được có tiếng lựu đạn, sao vậy, bị ta đoán trúng rồi hả?"

"Tại sao người của ngươi lại muốn giết lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ?" Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.

"Có ý gì?"

Hầu Tử sửng sốt: "Đang yên đang lành, giết lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ gì chứ?"

"Ngươi đi hỏi Trân Phượng Chí đi!"

Khánh Mộ Lam quay sang Tả Phi Phi nói: "Phi Phi, các cô ở phía sau quan sát một chút, ta dẫn hắn đi tìm Trần Phượng Chí"

"Được!" Tả Phi Phi nhanh chóng gật đầu.

Mặc dù Hầu Tử nói là người Đảng Hạng ở phía sau đã bị vùi lấp trong hang động, nhưng Tả Phi Phi vẫn không dám lơ là, mà để cho các nữ công nhân canh phòng nghiêm ngặt như trước.

Mà Khánh Mộ Lam thì mang theo A Mai và Hầu Tử đi tìm Trân Phượng Chí.

Lúc này tiểu đội chỉ viện cho lính trinh sát còn chưa lên tới đỉnh núi, Trần Phượng Chí phát hiện Khánh Mộ Lam đã trở về, mặc dù không vui nhưng vẫn bước tới mấy bước để đón: "Tiểu thư, sao cô lại qua đây?”

Khánh Mộ Lam không thèm để ý đến anh ta, mà quay đầu nói: "Hầu Tử, ngươi nói đi!"

Sau khi ẩn náu nhiều ngày, lại vừa trải qua một vụ nổ, Hầu Tử thoạt nhìn thật sự rất nhếch nhác, mặt và cổ đều phủ đầy tro bụi.

Trân Phượng Chí vừa rồi thấy phía sau Khánh Mộ Lam có một người đi theo, nhưng anh ta không nhận ra đó là Hầu Tử.

Nghe Khánh Mộ Lam nói như vậy, anh ta mới cẩn thận nhìn lại, không phải Hầu Tử thì là ai?

Lúc trước ở dốc Đại Mãng, quan hệ của hai người cũng rất tốt, gặp được Hầu Tử ở đây, Trần Phượng Chí vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, tiến lên võ vai Hầu Tử nói: "Hầu Tử, sao ngươi lại ở đây, còn biến thành bộ dạng quỷ quái này?"

Nhìn thấy Trần Phượng Chí, Hầu Tử lại đắc ý, nước miếng bay tứ tung mà kể lại sự tích vinh quang của mình một lần nữa, thuận tiện cười nhạo Trần Phượng Chí, nhiều người như vậy mà cũng chưa từng phát hiện ra anh ta.

Kết quả còn chưa kịp nói xong đã phát hiện sắc mặt Trần Phượng Chí càng ngày càng khó coi.

Lúc này Hầu Tử mới nhớ đến, vì sao Khánh Mộ Lam lại dẫn anh ta tới đây, nhỏ giọng hỏi: "Nghe Khánh cô nương nói, các người có hai lính trinh sát xảy ra chuyện ở trên đỉnh núi? Sao lại như vậy?"

"Không phải người của ngươi ở trên đỉnh núi à, sao ngươi lại hỏi ta?"

Trần Phượng Chí tóm lấy Hầu Tử. "Ta cũng không biết mà!" Hầu Tử cũng hơi lo lắng cho thuộc hạ của mình ở trên núi: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta lên trên nhìn xem!"

Nói xong, không đợi Trần Phượng Chí trả lời anh ta đã lập tức nhảy xuống, lao về phía sườn núi bên trái.

Thân hình của Hầu Tử cực kỳ linh hoạt, nhảy nhảy trên vách núi dựng đứng, nhanh chóng đuổi theo tiểu đội chỉ viện, sau đó đi theo tiểu đội đến tập hợp với đám tiểu đoàn Thiết Hổ đang trốn ở phía sau tảng đá.

Trong lúc đám người đang bàn bạc xem nên dùng bom chớp sáng hay là lựu đạn khói thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến từ trên đỉnh vách núi từ xa tới gần.

Các lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ và các thành viên của tiểu đội chỉ viện đều trở nên căng thẳng, cầm vũ khí nhìn chằm chằm vào rìa vách đá.

Ngoài ra còn có một số người cầm lựu đạn đã tháo chốt an toàn, sẵn sàng ném đi bất cứ lúc nào.

Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại.

“Các anh em của tiểu đoàn Thiết Hổ, mọi người đừng căng thẳng, ta là người của tiểu đoàn trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn!"

Một âm thanh truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Các lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ và các thành viên của tiểu đội chỉ viện quay lại nhìn về phía Hầu Tử.

Hầu Tử bước vài bước sang bên cạnh, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Tam Oa Tử, là ngươi đúng không?"

"Là ta!" Trên đỉnh đầu lại có tiếng bước chân truyền đến. Ngay sau đó, Hầu Tử nhìn thấy một cái đầu to nhô ra thăm dò từ rìa vách đá: "Tiểu đoàn trưởng, không phải ngươi đang ở phía nam à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui