Phàm là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, e là đại đội súng kíp đã chết hết rồi!
Vẫn còn may, nhiệm vụ thuận lợi hơn nhiều so với Kim Phi dự đoán, đại đội súng kíp không chỉ thiêu rụi máy bản đá và cung nỏ hạng nặng, còn bắt được rất nhiều tù binh và kịp rút lui toàn quân.
“Nhớ kỹ, chờ đại đội hai trở lại, phải gửi thư lên tổng bộ. xin trao tặng chiến công hạng nhất tập thể cho họ!” Kim Phi quay đầu nói với Trương Lương.
Chiến công hạng nhất của tiêu cục Trấn Viễn khó lắm mới có được, đa phần chiến công hạng nhất cá nhân đều là được truy tặng.
Chiến công hạng nhất cá nhân còn sống, bây giờ trong toàn bộ tiêu cục Trấn Viễn chỉ còn duy nhất một người là Đường Phi.
Chiến công hạng nhất của cả tập thể nhiều hơn so với chiến công hạng nhất của một cá nhân, nhưng số lượng. không quá nhiều, hơn nữa đa phần chiến công hạng nhất của cả tập thể đều là dùng mạng sống của rất nhiều người đổi lấy.
Ví dụ như trong cuộc chiến thành Du Quan lúc trước, không ít đại đội cũng được trao tặng chiến công hạng nhất hoặc là chiến công hạng nhì, nhưng rất nhiều đại đội có tỷ lệ thương vong quá 70%, đặc biệt có đại đội chỉ còn sót lại mấy. người.
Cho nên rất nhiều nhân viên hộ tống đều nói, cho dù là chiến công hạng nhất của một người hay là một tập thể, cũng đều là đổi từ mạng sống mà có.
Sống như đại đội súng kíp kịp rút lui toàn quân còn có thể được trao tặng chiến công hạng nhất, vô cùng hiếm thấy.
Nhưng mà chế độ thưởng chiến công mà Kim Phi lập ra không phải người chết là không được hưởng.
Đại đội súng kíp lần này một mình thâm nhập vào phía sau địch, phục kích đội vận chuyển của kẻ địch cách doanh trại mấy chục dặm, có thể nói mỗi một người đều ở trong thế nằm trên lưng cọp.
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải thể hiện rõ độ dễ của nhiệm vụ lần này, mà đang thể hiện rõ tài năng của đại đội hai.
Theo quan điểm của Kim Phi, đại đội đáng nhận được sự khen thưởng và khích lệ như vậy!
“Đa tạ tiên sinh!” Lính trinh sát phấn khích cười tít mắt.
Kim Phi tự tay nộp đơn cho bọn họ, này thì hạng nhất nắm chắc trong tầm tay rồi!
Thân là một thành viên của đại đội hai, từ sâu thẳm trong †im lính trinh sát cảm thấy vui mừng và rất tự hào!
“Không cần cảm ơn ta, đây là đều các anh đáng nhận được!”
Kim Phi vỗ vai lính trinh sát: “Lúc ngươi trở lại, đại đội hai đã đến dốc Bò Cạp rồi sao?”
“Đến rồi!” Lính trinh sát gật đầu trả lời: “Đại đội trưởng làm theo quân lệnh, nhốt tù binh vào đỉnh dốc Bò Cạp rồi!”
“Vậy thì tốt!” Kim Phi gật đầu một cái, đứng dậy đi đến trước tấm bản đồ bên cạnh.
Kim Phi nhìn chăm chăm bản đồ mười mấy phút, rồi mới quay đầu nói với Trương Lương: “Ta nhớ hoàng đế mới của Đảng Hạng nói sẽ phái sứ giả đến đàm phán với Vũ Dương, đã đến chưa?”
Ban đầu sau khi Hải Đông Thanh xuất hiện không lâu, người Đảng Hạng đã ra tay bắt nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội trong lãnh thổ, sau đó chuẩn bị dùng họ để uy hiếp Kim Phi.
Kim Phi cũng đưa Lý Kế Sơn đến Hi Châu ngay vào lúc đó, hơn nữa còn đặt điều rằng người Đảng Hạng dám tấn công nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội, y sẽ làm thịt Lý Kế Sơn.
Không thể không nói, chiêu này của Kim Phi vừa hay đánh trúng chỗ hiểm của hoàng đế mới Đảng Hạng.
Mặc dù hoàng đế mới chỉ mong lão hoàng đế Lý Kế Sơn chết rũ ở Đại Khang, nhưng khi Kim Phi đưa Lý Kế Sơn lên chiến trường trước cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, hoàng đế mới lại không dám ra tay, nếu không trên người hẳn sẽ mang tội danh giết cha.
Đối với một người hoàng đế, tội danh này quả là trí mạng, huống chỉ vị hoàng đế này mới đăng cơ không lâu, ngai vàng còn chưa ngồi vững.
Hoàng đế mới hết cách, chỉ có thể chuyển lời cho Cửu công chúa, bảo Kim Phi đừng manh động, phía người Đảng Hạng sẽ sớm phái người đến Xuyên Thục đàm phán.
Nhưng lúc đó Kim Phi chỉ quan tâm đến chiến sự ở thành Du Quan, không đợi sứ giả của Đảng Hạng đến Xuyên Thục, y đã dẫn người lên đường rồi.
Sau khi quay về, lại bận bịu chuyện của Hi Châu, quên béng mất sứ giả Đảng Hạng, đến bây giờ mới nhớ ra.
“Tiên sinh, ngày thứ hai khi ngài lên đường đến thành Du Quan, sứ giả của Đảng Hạng đến Kim Xuyên, nhưng bệ hạ không gặp hắn, mà chỉ sai người nói với sứ giả Đảng Hạng, bảo bọn họ mau chóng thả người của chúng ta ra, sau đó bệ hạ lại phái người đuổi sứ giả đi.”
Trương Lương trả lời: “Nhưng mà tới tận bây giờ người Đảng Hạng vẫn chưa thả người của chúng ta!”