Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Tiên sinh, hay là cho cậu bé thử một chút đi?”

Trương Lương kéo Kim Phi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lý Địch cũng phù hợp hơn so với bọn Lão Ngưu.”

“Để ta suy nghĩ một chút.”

Kim Phi không đồng ý ngay, cũng không từ chối, mà là hơi nhíu mày.

Sau khi tra hỏi và so sánh, Kim Phi không thừa nhận cũng không được, Lý Địch đúng là người phù hợp để đi đàm phán nhất.

Cậu bé không chỉ từng làm nô lệ của ở phủ của tể tướng của Đảng Hạng, mà còn là ký giả chiến trường của bộ phận quân sự, hiểu rõ ràng sức mạnh của hai bên quân địch và quân ta, mạnh hơn so với mấy nhân viên hộ tống khác nhiều!

Mấy nhân viên hộ tống khác không biết gì, chỉ có một lòng dũng cảm, có lẽ nếu đi Đảng Hạng thì cũng chỉ có thể làm một người có vai trò truyền lời mà thôi.

Nhưng sứ giả không phải là truyền lời đơn giản như vậy, mà cần phải có khả năng tùy cơ ứng biến mạnh mẽ và khả năng diễn đạt ngôn ngữ.

Lý Địch chỉ dựa vào một chút manh mối đã có thể đoán ra được đội ky binh nào đang bảo vệ đội vận chuyển, còn có thể thuyết phục được những người vốn không muốn cho cậu bé đi là Kim Phi và Trương Lương thay đổi ý định, đủ để chứng minh được năng lực của cậu bé.

Nếu như cậu bé là một nhân viên hộ tống trưởng thành, Kim Phi chắc chản sẽ không hề do dự mà để cho cậu bé đi, nhưng trong mắt Kim Phi, cậu bé vẫn còn là trẻ con, hơn nữa còn có một đứa em gái mắc chứng tự kỷ cần phải chăm sóc!

Kim Phi vẫn hơi chần chừ.

Lý Địch đứng ở một bên thấy Kim Phi vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định thì lại mở miệng nói: “Tiên sinh, ta biết ngài đang lo lằng cái gì, cho dù vì em gái ta, ta cũng sẽ không đi tìm đường chết, nếu đã dám đi thì chắc chắn có thể thuyết phục được Lý Lăng Duệ, cũng có thể bình an vô sự mà thoát khỏi đó!”

“Ngươi thật sự chắc chăn?” Kim Phi xoay người sang nhìn chăm chằm vào Lý Địch.

“Không dám nói là chäc chẳn một trăm phần trăm, nhưng vẫn chắc chắn khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm!” Lý Địch nói: “Mấy năm ta ở Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ vì muốn lôi kéo tể tướng ủng hộ anh trai hẳn mà thường xuyên đến thăm phủ tể tướng, mặc dù ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với hẳn nhưng có mấy lần hắn nói chuyện với Hứa Liên, ta cũng ở bên cạnh hầu hạ, nên cũng hiểu một chút về hẳn!”

Trên thực tế, nhiều nô lệ giỏi đoán ý qua lời nói và säc mặt hơn so với các quan chức.

Bởi vì ở thời phong kiến, quan chức không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cùng lắm thì không được trọng dụng, bị cách chức đã là hình phạt nghiêm khắc nhất rồi.

Những quan chức như vậy còn có thể được người ta khen ngợi là người có tính cách ngay thẳng.

Nhưng nô lệ thì khác, bọn họ không có bất kỳ nhân quyền nào, đôi khi nếu họ nói sai một câu, hoặc thậm chí ho nhiều hơn một chút cũng có thể bị chủ nhân đang có tâm trạng không tốt đánh chết.

Mặc dù Lý Địch còn nhỏ tuổi, nhưng lại có kinh nghiệm phong phú hơn so với hầu hết người trưởng thành, mấy năm làm nô lệ trong phủ tể tướng kia, có thể bị con trai của tể tướng là Hứa Liên chọn trúng, không những sống sót mà còn bảo vệ được em gái không thể nào gặp người kia thì bản thân chính là cao thủ trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt và suy đoán lòng người.

“Nếu như tiên sinh vẫn chưa yên tâm thì có thể tìm ra những con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ trước, như vậy thì ta sẽ chắc chắn hơn!” Lý Địch nói.

“Việc này đã làm rồi, ta đoán tầm một hai giờ nữa sẽ có kết quải”

Kim Phi ra hiệu cho Trương Lương để những nhân viên hộ tống khác đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Lý Địch.

“Xem ra ta và tiên sinh nghĩ giống nhau!”

Lý Địch thấy vậy thì không khỏi mỉm cười.

“Địch Địch, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Kim Phi nhìn chằm chăm vào Lý Địch mà hỏi.

“Nghĩ kỹ rồi!" Lý Địch không hề do dự gật đầu.

“Vậy ngươi về chuẩn bị một chút đi, nếu hối hận thì quay lại tìm ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui