“Tân Vương ư?”
Tiểu đội trưởng suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Sau khi chạy trốn vào ngọn núi này, Tân vương bỗng yên tĩnh, không nghe nói ông ta có gì khác lạ.”
“Không có gì khác lạ?” Kim Phi nhíu mày.
“Đúng vậy, tiểu đội trưởng gật đầu: “chắc hẳn ông ta đã sợ hãi khi chúng ta cho nổ rồi, sau khi trở lại thành, Tân vương cũng không dám ở cung điện mà ông ta vào hầm ở, mỗi lần ra ngoài đều mang chim ưng.”
Lúc trước Kim Phi phái phi thuyền cho nổ thành của Tân vương, Tần Vương chật vật chạy trốn vào trong núi để tránh né, hiện tại có người Đông Man tặng Hải Đông Thanh, cuối cùng Tần vương cũng dám ra khỏi núi.
Chỉ là trước kia ông ta suýt chút nữ bị phi thuyền nổ chết, cung điện cũng bị sụp đổ, khiến cho ông ta bị bóng ma tâm lý rất lớn, cho dù hiện tại ông ta có Hải Đông Thanh thì Tân vương cũng không dám ở trong cung điện nữa.
“Quân đội dưới trướng của Tân vương thì sao, gần đây chúng có được điều động lạ nào không?” Kim Phi bất đắc dĩ nhìn tiểu đội trưởng, y thay đổi cách hỏi.
Lúc này tiểu đội trưởng mới hiểu được ý đồ thực sự của Kim Phi khi hỏi như vậy, anh ta vội vàng trả lời: “Báo cáo tiên sinh, bởi vì quân chủ lực của chúng ta đã lui lại, phía tây đất 'Tân gần như không còn ai, cho nên các huynh đệ ở bên đó cũng ít hơn, đã mười ngày ta chưa nhận được tin tức từ đất Tân nữa!”
Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, quân Thiết Lâm do Khánh Hoài chỉ huy và nhân viên hộ tống do Đại Tráng chỉ huy đã đánh cho Tần vương quá đỗi sợ hãi, chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm được mấy quận trong tây bộ của đất Tân, hơn nữa còn hoàn thành công tác đánh cường hào chia lại ruộng vườn.
Sau đó Đảng Hạng xâm nhập phía nam, để ngăn trở quân chinh chiến phía Nam, Kim Phi gần như đã điều động gần hết số binh lính ở đất Tân, chỉ còn đội dân quân mới thành lập hỗ trợ nhân viên hộ tống lưu lại để duy trì trật tự.
Người dân đất Tần được lợi khi đánh cường hào chia ruộng đất, cho nên đương nhiên họ ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn hết lòng, cho nên ban đầu khi đội chủ lực của nhân viên hộ tống rút đi, tình hình của mấy quận tây đất Tân cũng coi như ổn định.
Nhưng cho đến khi đội chủ lực của nhân viên hộ tống phải đánh giằng co với quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, nhân viên hộ tống không thể phân nhỏ một bộ phận ra để quản lý được nữa, thì quân Tân vương lại không yên ổn, chúng bắt đầu tập kết binh với ý đồ đoạt lại mấy quận tây.
Vừa mới bắt đầu, với sự ủng hộ của người dân, nhân viên hộ tống còn có thể chống cự lại quân của Tân vương, nhưng theo thời gian, số quân Tân vương tập kết càng ngày càng nhiều, đội dân quân hỗ trợ nhân viên hộ tống bắt đầu sợ hãi, cán cân cuộc chiến cũng bắt đầu nghiêng về phía quân đội Tần vương.
Lúc ấy Kim Phi đến thành Du Quan, Cửu công chúa không còn cách nào tập hợp binh lính đi tiếp viện đất Tân chỉ trong thời gian ngắn, cô ấy chỉ có thể ra lệnh nhân viên hộ tống tập. hợp lại để chống tự quân Tần vương, sau đó sai đội Chung. Minh động viên người dân đến Xuyên Thục tị nạn.
Dù cho Đảng Hạng xâm nhập phía nam Đại Khang qua Hi Châu hay Thanh Thủy Cốc thì đều cần đi qua đất Tân, cho nên mỗi lần Đảng Hạng xâm nhập phía nam, người dân đất Tân luôn chịu tai ương.
Có nhật báo Kim Xuyên và sân khấu kịch tuyên truyền, rất nhiều người Tân hưởng ứng lời động viên của đội Chung Minh, họ theo đội buôn chạy tới Xuyên Thục.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Đương nhiên, tình yêu quê hương khiến nhiều người không muốn xa xứ đi Xuyên Thục, họ lựa chọn ở lại.
Đối với những người dân đó, đội Chung Minh sẽ tới tận nhà động viên hai lần, nếu sau hai lần họ vẫn lựa chọn ở lại, đội Chung Minh cũng không còn cách nào khác.
Sau khi những người dân đồng ý di tản đã rời đi, nhân viên hộ tống cũng bắt đầu rút lui, đi trợ giúp Hi Châu.
Đợi đến khi nhân viên hộ tống rời đi, những người dân đã lựa chọn lưu lại mới biết mình đã chọn sai!
Vì để hả giận, quân đội Tần vương đã trút hết cơn thịnh nộ lên bọn họ, tất cả những người dân chọn ở lại đều hối hận vô cùng, nhà nào có điều kiện thì lập tức lên đường đuổi theo đại quân hội buôn.
Cuộc rút lui này bät đầu từ bắc xuống nam, một số người dân ở trung bộ và nam bộ vốn còn có chút do dự, muốn lưu lại, nhưng ngay khi họ biết được rằng lưu lại sẽ bị quân Tân vương trả thù, thì họ đều bỏ ý nghĩ ở lại ngay.
Trước kia tiêu cục Trấn Viễn chiến được mấy quận của đất Tân, hiện giờ trừ quận Hi Châu, tất cả các quận khác đều đã quay về trong tay Tân vương.
Nhưng gần như tất cả người dân địa phương đều đã bị đội Chung Minh mang đi hết, lương thực khi đánh cường hào chia ruộng đất cũng bị người dân mang đi, thứ mà Tần vương. thu lại được chỉ là một vùng đất trống mà thôi.