Đây cũng là lý do tại sao ông ta triệu tập mấy người trưởng làng và Tiểu Ngọc, thậm chí còn kéo theo mấy người mà trước giờ không mấy hòa hợp là Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân.
Ngộ nhỡ sau này Kim Phi hoặc Cửu công chúa không hài lòng, sẽ có người cùng gánh tội với ông ta.
Đáng tiếc Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần căn bản không cần câu, từ khi đi vào cũng không nói một lời, căn bản không mở miệng.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Ngọc nói một câu: “Hiện tại bệ hạ không có ở đây, sao chúng ta không đợi bệ hạ mấy ngày nữa khỏe lại rồi đi hỏi ý bệ hạ?”
"Chỉ đành như vậy!" Thiết Thế Hâm gật đầu, sau đó nói: "Tiểu Ngọc, nhân tiện xin hỏi bệ hạ xem chuyện này có nên thông báo cho tiên sinh hay không."
“Được” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó nhìn về phía những người khác: “Còn có ai muốn viết thư cho Hi Châu không?”
Bây giờ, trinh sát muốn đưa tin đến Hi Châu phải vượt núi băng đèo đi qua rừng sâu, mỗi lần đến đó đều phải trả giá không nhỏ, mấy lãnh đạo cấp cao trong làng muốn viết thư cho người thân ở Hi Châu thì phải tận dụng cơ hội này.
“Tiểu Ngọc cô nương, nếu cô sắp gửi thư cho tiên sinh, hãy giúp ta gửi một bức thư."
Phương Linh Quân lấy ra một lá thư từ trong áo và đưa cho Tiểu Ngọc.
Học viện Xuyên Thục đã mở được vài tháng, những học viên đầu tiên đã hoàn thành huấn luyện và hiện giờ tất cả đang trong kỳ nghỉ.
Theo kế hoạch của Kim Phi, sau mùa xuân năm tới, những học viên đầu tiên sẽ chính thức nhậm chức, Quảng Nguyên sẽ được dùng làm nơi thử nghiệm để bät đầu phổ biến giáo dục bắt buộc.
Nhưng sau khi thành lập học viện, Kim Phi vẫn không hề nhàn rỗi, gần đây y còn tới Du Quan và Hi Châu, ngay cả cái bóng của y cũng không thấy đâu.
Nhìn thấy Tết sắp đến, Phương Linh Quân không biết tiếp. theo phải làm sao, chỉ có thể viết thư nhờ Kim Phi chỉ giáo.
Trên thực tế, những gì Phương Linh Quân làm có phần trái với quy củ.
Trước tiên, ông ta nên hỏi ý kiến của Cửu công chúa, sau đó mới hỏi Kim Phi.
Nhưng cũng giống như tâm tư Quan Hạ Nhi đều hướng về Kim Phi, tâm trí Cửu công chúa đặt ở chính sự, còn tâm tư. của Phương Linh Quân đều là giáo dục.
Kể từ khi nghe Kim Phi nói về giáo dục bảt buộc, mong muốn lớn nhất của Phương Linh Quân là “để tất cả trẻ em Đại Khang đều được đọc sách”.
Vì thế dù biết là trái quy tắc, ông ta vẫn viết một bức thư cho Kim Phi.
Bởi vì Kim Phi coi trọng giáo dục hơn, trong khi Cửu công chúa chỉ một lòng mong muốn bình định Trung Nguyên.
Phổ cập giáo dục bắt buộc cần rất nhiều nhân lực và vật lực, nếu Cửu công chúa không đồng ý và hủy bỏ kế hoạch này, Phương Linh Quân sẽ gặp rắc rối, Kim Phi cũng không thể trực tiếp thay đổi quyết định của Cửu công chúa.
Vì vậy, Phương Linh Quân quyết định không thỉnh cầu Cửu công chúa mà hỏi thẳng ý kiến của Kim Phi. Suy nghĩ làm cách nào để chuyển bức thư này đến tay Kim Phi.
Tiểu Ngọc do dự một chút, nhưng cảm nhận được ánh mắt chân thành của Phương Linh Quân, cô ấy vẫn nhận lấy lá thư.
"Cám ơn Tiểu Ngọc cô nương!" Phương Linh Quân hành lễ với Tiểu Ngọc.
Ông ta không cầu chức vị, sắc phong nhưng vì Tiểu Ngọc vẫn phải làm việc dưới quyền của Cửu công chúa. Nếu sau này Cửu công chúa trách tội, có nghĩa sẽ làm liên lụy đến Tiểu Ngọc.
Điều này khiến Phương Linh Quân cảm thấy áy náy vì cảm giác như đã lợi dụng Tiểu Ngọc.
"Phương tiên sinh, mau đứng dậy đi!" Tiểu Ngọc vội vàng đỡ Phương Linh Quân đứng dậy.
Mấy người Thiết Thế Hâm cho răng Cửu công chúa vừa mới sinh con, nhất định cần phải nghỉ ngơi vài ngày, tuy nhiên, khi Tiểu Ngọc bước ra khỏi cuộc gặp, cô ấy được thủ hạ báo cáo răng Cửu công chúa vừa cho người đưa tấu chương vào. phòng.
"Bệ hạ làm vậy không phải là làm bậy sao?" Lão trưởng làng nhìn con gái: "Tiểu Ngọc, con đi khuyên nhủ bệ hạ, bảo. bệ hạ ở cữ cho tốt!”
Người phụ nữ bình thường sinh con, phải nghỉ ngơi vài ngày mới rời khỏi giường, kết quả hôm nay Cửu công chúa đã bắt đầu làm việc.
Thiết Thế Hâm và trưởng làng đều là đàn ông, đến thăm không thích hợp nên chỉ có thể Tiểu Ngọc đi.
"Vâng ạ." Tiểu Ngọc gật đầu, quay người đi về phía phòng của Cửu công chúa.
Lúc này, mùi máu tanh trong phòng còn chưa hoàn toàn tản hết, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Cửu công chúa đang ngồi trên giường, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là một chồng tấu chương.
Cửu công chúa nhìn xuống tấu chương, năm trong chiếc nôi bên cạnh là đứa trẻ đang ngủ say.