“Mau gọi nó trở về!”
Trần An Tiệp thấy Hải Đông Thanh vẫn tiếp tục phi tới, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa nhảy cẵng lên.
“Ta cũng muốn, nhưng vô ích thôi!” chim ưng cũng vô cùng lo lắng.
Người thuần hóa “Điện hạ, chim nghe phải tiếng nổ trong cự li gần, tai sẽ không nghe được trong thời gian rất lâu!”
Đội trưởng đội cận vệ của Trần An Tiệp nhỏ giọng nhắc nhở: “Hải Đông Thanh có thể sẽ bị tiếng nổ làm điếc tai!”
“Nổ tới điếc luôn ư?” Trần An Tiệp hơi ngạc nhiên.
Thân làm thái tử nhưng hắn chưa từng đứng gần bất kì một vụ nổ nào. Chương mới nhấ𝑡 𝑡ại ~ Tr𝖴mTruy𝚎n.Vn ~
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Đông Thanh đã bay trở lại, läc lư đậu xuống vai của người thuần hóa chim ưng.
“Nhanh lên, giờ hãy bảo nó tiêu diệt quả khinh khí cầu còn lại!”
Trần An Tiệp thúc giục người thuần hóa chim ưng.
Người thuần hóa chim ưng đặt Hải Đông Thanh trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào khinh khí cầu.
Đây chính là tín hiệu tấn công của Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh võ cánh vài lần rồi bay lên, nhưng thay vì bay về phía khinh khí cầu, nó vỗ cánh vài cái rồi đáp xuống vai người thuần hóa chim ưng.
Người thuần hóa chim ưng bực bội, một lần nữa đặt Hải Đông Thanh lên cánh tay rồi hất ra ngoài.
Sợ nó lại rơi xuống một lần nữa, người thuần hóa chim ưng còn móc từ trong ngực ra một chiếc roi nhỏ.
Hải Đông Thanh thấy roi vội vàng bay lên mấy mét, nhưng nó vẫn không tấn công khinh khí cầu mà lại bay qua lại trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng.
“Được rồi!"
Trần An Tiệp dù không biết huấn luyện chim ưng, nhưng hắn vẫn biết Hải Đông Thanh bị vụ nổ dọa sợ.
Nếu không có Hải Đông Thanh, khinh khí cầu sẽ là bất khả chiến bại!
Bởi vì phải giữ hình tượng thái tử, Trần An Tiệp rất ít khi sải bước, nhưng lúc này hẳn nhận thấy khinh khí cầu đang lao tới, Trần An Tiệp quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy hẳn vừa hô to: “Mau lên, tất cả mọi người lập tức rút lui!”
Núi Ô Đầu cũng không quá lớn nhưng mấy chục ngàn quân Tần Vương tụ họp ở đó nên vô cùng đông đúc.
Không cần phải nhắm, khi khinh khí cầu bay tới, cứ nhắm mắt ném lựu đạn xuống, chỉ cần một quả là có thể nổ tung một khu vực rộng lớn!
Quân Tân Vương dường như đã từng thấy khinh khí cầu đáng sợ thế nào, nên khi thấy khinh khí cầu càng lúc càng gần, mà Hải Đông Thanh lại chẳng tấn công, quân Tân Vương không cần mệnh lệnh của Trần An Tiệp đã lập tức lao xuống núi!
Lúc này, bọn họ nhớ ra đã đã từng bị khinh khí cầu và phi thuyền dọa cho sợ hãi!
Núi Ô Đầu dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, đường lên núi cũng chỉ có một, hơn nữa còn không rộng lắm. Lúc đầu quân Tân Vương phải đứng xếp hàng mấy ngày mới lên được, hiện giờ muốn rút lui đâu phải chuyện đơn giản?
Đường xuống núi đông đúc đến mức nước chảy còn không lọt, ngay cả Trần An Tiệp cũng bị chặn lại phía sau.
“Nhường đường một chút! Để cho thái tử điện hạ còn có đường ra!”
Hộ vệ riêng của Trần An Tiệp tung cước đấm đá đám người phía trước.
Hiện trường thực sự rất hỗn loạn, đừng nói người phía trước không biết người phía sau là ai, mà kể cả có biết cũng chưa chắc sẽ nhường đường.
Mạng thái tử mới tính là mạng à, thế mạng bọn họ không đáng giá sao?