Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Đoàn người thay xong quần áo xong, Tương vương đóng giả thành một thương gia, những người khác thì giả trang thành hộ vệ và nô tài.

Tương vương bước vào trong sân, quay đầu lại nhìn vương thành một cái, ánh mắt phức tạp.

Nếu như tiêu cục Trấn Viễn đã có cách đối phó với chim ưng, chắc chắn sẽ không chỉ dùng ở chỗ này của ông ta.

Mặc dù bây giờ ông ta vẫn chưa nhận được tin tức từ kênh Hoàng Đồng, nhưng Tương vương đã có thể đoán được kết quả.

Mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng Tương vương vẫn phải thừa nhận, thế trận của Kim Phi và Cửu công chúa đã thành công, vừa thoát khỏi sự trói buộc của chim ưng, lại đã không còn ai có thể ngăn cản sự trỗi dậy của Xuyên Thục.

Điều này cũng có nghĩa là ông ta có thể phải dành cả phần đời còn lại của mình sống trong cảnh trốn chạy.

"Đi thôi!"

Tương vương thở dài một tiếng, ra hiệu cho tử sĩ ở phía trước dẫn đường.

Ban đầu khi chọn đặt lối ra của mật đạo ở chỗ này, thì đã cân nhắc trước đường lui.

Thành Tương Vương được xây dựng dọc theo núi, phía sau cái sân chính là một ngọn núi nhỏ, vượt qua ngọn núi nhỏ này, phía sau chính là những dãy núi kéo dài bất tận.

Cái sân nằm ở phía tây bắc bên ngoài thành Tương Vương, mặc dù cách tường thành phía Tây không xa, nhưng cũng cách xa cổng thành tây và cổng thành bắc, bình thường rất ít người tới chỗ này, lính canh trên tường thành đôi khi sẽ hét vài tiếng xuống dưới.

Hiện tại ngay cả lính canh thành cũng đã chạy trốn, trên tường thành trống không, không có lấy một bóng người.

Những nô tài đi theo sau Tương vương đều là những tâm phúc tuyệt đối trung thành với hắn, lại rời đi bằng mật đạo, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bị người khác theo dõi.

Chỉ cần vào bên trong dãy núi, Kim Phi mặc dù có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng đừng hòng tìm được ông ta ở trong dãy núi mênh mông.

Đoàn người do tử sĩ dẫn đầu, đi từ sân vào trong ngọn núi nhỏ.

Đi men theo con đường núi chật hẹp vài trăm mét, trước mặt xuất hiện một cánh rừng.

“Bệ hạ, vượt qua cánh rừng này, chính là sông Bạch Liên, †a đã chuẩn bị thuyền đánh cá, bệ hạ có thể đi thuyền đến núi Lang Đầu”

Tử sĩ ở phía trước dẫn đường.

Tần vương đã chuẩn bị trước đường lui ở trong núi, Tương vương đương nhiên cũng chuẩn bị.

Núi Lang Đầu chính là một trong những đường lui mà ông ta đã chuẩn bị, vật tư tích trữ bên trong còn nhiều hơn so với Tân vương.

Đoàn người do tử sĩ dẫn đầu đi xuyên qua cánh rừng, nhìn thấy một con sông nhỏ, ngay bờ sông buộc một chiếc thuyền đánh cá.

Đất Tương thành có rất nhiều sông hồ, rất nhiều người dân trong nhà đều có thuyền đánh cá, lúc nhàn rỗi sẽ đi đánh cá tăng thêm thu nhập trong nhà.

Tuy nhiên thuyền đánh cá của người dân thường chủ yếu đều là bè gỗ, Tương vương võn dĩ tưởng rằng cái thuyền đánh cá tử sĩ chuẩn bị là loại thuyền nhỏ này, nhưng cái thuyền đánh cá trước mặt lại dài bảy tám mét, đối với người dân bình thường ở đất Tương thành, nó được coi là một chiếc thuyền đánh cá rất lớn, đủ để chở cả đoàn người của Tương vương.

Tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân đi đầu tiên kiểm tra chiếc thuyền một lần, sau đó xác nhận không có nguy hiểm gì, bây giờ mới cúi người nói với Tương vương: “Bệ hạ, mời!”

Tương vương gật đầu, lên thuyền.

Trong khoang thuyền chất đống lưới đánh cá, còn toả ra mùi cá tanh nồng nặc.

“Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân không biết hôm nay bệ hạ sẽ đến, nên không dọn dẹp trước khoang thuyền, làm bệ hạ chịu ấm ức!"

Tử sĩ vừa kéo lưới đánh cá ra bên ngoài, vừa giải thích.

“Không sao, trâm không phải là loại người yếu ớt, huống hồ bây giờ là thời kỳ đặc thù, đâu để ý nhiều như vậy!”

Tương vương vây tay, khen ngợi: “Ngươi làm rất tốt!” Nói xong, lại nháy mắt ra hiệu với đại thái giám.

Đại thái giám ngầm hiểu, rút một từ trong áo ra một hạt đậu vàng, đưa cho tử sĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui