Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Cảm tạ bệ hạ ban thưởng!" Ở thời đại phong kiến, phần thưởng của quân vương không thể tùy tiện từ chối, tử sĩ nhanh chóng đặt lưới đánh cá xuống,

quỳ xuống sàn, giờ hai tay lên đầu, nhận lấy hạt đậu vàng.

Dập đầu cúi lạy Tương vương một lạy, sau đó lại ôm lưới đánh cá đi ra khỏi khoang thuyền.

Tương vương liếc nhìn cái ghế bên cạnh, cũng không ngồi xuống.

Đại thái giám thấy vậy, nhanh chóng ngồi xổm xuổng, lấy ống tay áo lau mạnh cái ghế.

Đợi sau khi đại thái giám đứng lên, Tương vương mới ngồi xuống.

“Mọi người cũng lên thuyền đi, chú ý một chút, đừng để phi thuyền nhìn thấy!”

Tiểu đội trưởng Ngự Lâm quân nói với cấp dưới.

Kỳ thực, khoảng cách theo đường chim bay từ chỗ này đến Tương vương thành chỉ có một hai dặm, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng phi thuyền, điều này cũng biểu thị rằng từ trên phi thuyền cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

May mà, chiếc thuyền đánh cá đang đậu ở bìa rừng, chỗ lên thuyền bị rừng cây che lại, hơn nữa xung quanh có không ít thuyền đánh cá đang đậu, sự chú ý của phi thuyền đều đặt ở vụ ném bom oanh tạc Ngự Lâm Quân, căn bản không để ý đến bọn họ.

Các binh sĩ Ngự Lâm Quân đều khom lung lên thuyền, sau đó chui vào khoang thuyền.

Trên boong chỉ còn lại hai người tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân và tử sĩ.

“Lái thuyền đi!” Tiểu đội trưởng gật đầu với tử sĩ, tử sĩ nhảy lên trên bờ, tháo sợi dây buộc trên thân cây.

Sau đó lại nhảy trở lại thuyền một lần nữa, nhặt cái sào trúc lên đẩy một cái, con thuyền thuận đà chầm chậm rời đi.

Tiểu đội trưởng nhìn rừng cây không ngừng lùi về xa, trong lòng khế thở phào nhẹ nhõm.

Vụ đánh bom ở trong thành Tương Vương vẫn chưa dừng lại, tiếng nổ liên tục truyền đến, nếu như ở lại trong thành, chỉ có một con đường chết.

Bất kể sau này như thế nào, ít nhất hiện tại bọn ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm.

Tiểu đội trưởng thu ánh mắt về, đang định bước vào khoang thuyền, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét.

Tiểu đội trưởng vô thức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, thật đáng tiếc không nhìn thấy gì, cảm thấy bản thân giống như là bị con bò điên cuồng chạy băng băng đâm vào người vậy, bay thẳng ra ngoài.

Sau đó, một cơn đau nhói truyền từ ngực và lưng tới.

Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên ngực mình không biết từ lúc nào lại có một cái lỗ lớn

Đợi đến khi rơi xuống nước, tiểu đội trưởng mới nhận ra mình đã bị trúng tên, hơn nữa đây lại là một mũi tên nỏ!

“Có mai phục!”

Tiểu đội trưởng lẩm bẩm một tiếng, sau đó ý thức chìm vào trong bóng tối.

Nói ra thì có vẻ chậm, nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh.

Từ lúc mũi tên xuất hiện đến lúc tiểu đội trưởng rơi xuống nước, tổng cộng không quá mấy giây mà thôi.

“Có mai phục!” Sắc mặt đại thái giám thay đổi lớn, vừa lấy thân mình bảo vệ Tương vương, vừa hô hoán: “Bảo vệ bệ hại”

Các binh lính Ngự Lâm quân trong khoang thuyền lập tức chia thành hai đội, một đội xông lên bao quanh Tương vương và đại thái giám, một đội khác canh giữ lối vào khoang thuyền.

Trên boong, tử sĩ cúi người ẩn nấp bên dưới mạn thuyền, hai mắt gắt gao nhìn khu rừng bên trái bờ.

Thực ra vừa rồi còn có một mũi tên bắn về phía hắn, chỉ có điều hắn ta vừa hay đang nhìn về hướng mũi tên bay đến, cộng

thêm tốc độ phản ứng nhanh, lăn tại chỗ một vòng tránh được mũi tên.

“Trần Bái Quân, ta biết ngươi đang ở trên thuyền, đừng trốn tránh, đi ra đi!”

Trong rừng cây truyền ra tiếng hét lạnh lùng, sau đó mười mấy nhân viên hộ tống từ trong rừng cây đi ra, trong tay đầu cầm súng kíp.

“Có kẻ bán đứng bệ hạ!”

Đại thái giám quay đầu nhìn tử sĩ.

Những Ngự Lâm Quân khác cũng như vậy.

Từ cách cải trang và giọng điệu của các nhân viên hộ tống có thể đoán ra, đội nhân viên hộ tống này đã mai phục ở đây từ sớm, chỉ còn đợi Tương vương.

Bọn họ đã theo Tương vương ngay khi phi thuyền xuất hiện, không dừng lại một khắc, hơn nữa bọn họ căn bản không biết sự tồn tại của mật đạo, cho dù bọn họ muốn bán đứng Tương vương cũng không có cơ hội.

Chỉ có tử sĩ mới biết sự tồn tại của mật đạo, hơn nữa vừa rồi tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân lại bị nỏ bắn chết, nhưng hắn ta vẫn sống sót.

Mấy người Đại thái giám cho răng, tử sĩ đã thông đồng với nhân viên hộ tống.

“Tại sao ngươi bán đứng trẫm?” Tương vương nghiến răng nhìn tử sĩ.

Nhưng tử sĩ vẻ mặt oan ức nói: “Bệ hạ, tiểu nhân không hề bán đứng ngài!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui