Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Vào lúc phi thuyền và khinh khí cầu đi vào thành, rất nhiều người dân đã đến xem.

Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, phi thuyền đã từng đến thành Tương Vương rồi nên mọi người cũng không sợ lắm.

Nhưng khi phi thuyền ném lựu đạn xuống đã khiến rất nhiều người hoảng sợ.

Sau đó họ lại nhận ra, phi thuyền đang tấn công Ngự Lâm Quân, không hề làm hại đến người khác, mọi người lại tụ thành từng nhóm nhỏ vây xem.

“Lần này Ngự Lâm Quân gặp xui rồi!”

“Chứ còn gì nữa, mấy con chim to bay bay trên đầu Ngự Lâm Quân đã ném xuống rất nhiều mìn với bình dầu hỏa, Ngự Lâm Quân không chết hết cũng phải chết phân nửa!”

“Đám ngang ngược ấy ngày nào cũng tới cửa hàng ta ăn lấy ăn để, lại chưa bao giờ trả tiền cho ta, đáng lẽ chúng phải chết từ lâu rồi!”

“Tương vương cũng thế, ông ta cũng phải chết!”

“Các ngươi im đi, chỉ trích quân vương là tội chết đói”

“Sợ cái quái gì chứ? Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, ai đời lại rêu rao ra ngoài chứ? Hơn nữa, ta e là sau này không chỉ có Tương vương thôi đầu!”

“Sao lại nói như thế?”

“Không chỉ có Ngự Lâm Quân thôi đâu, đến cả hoàng cung cũng đã bị tiêu cục Trấn Viễn công kích!”

“Thật á?”

“Tất nhiên là thật rồi, Lão Trương ở cách vách nhà ta có một đứa con gái làm nô tỳ, cô ta vừa mới trở về, nói rằng người của tiêu cục Trấn Viễn đã đánh vào trong hoàng cung, đánh sập cả tường cung!”

“Cô gái đó thật là ngu ngốc, dù cho tường cung có sập cô ta cũng không được chạy về nhà, đây chẳng phải rước họa về nhà rồi sao?”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Tân vương thế vua cũ, tiêu cục Trấn Viễn đuổi Tương vương đi rồi chắc chắn sẽ lập ra tân vương, nhưng dù là vương mới hay cũ thì vương đô cũng phải có người hầu. Sau khi người của tiêu cục Trấn Viễn chiếm được hoàng cung, tân vương sẽ kiểm kê số người, đến lúc đó sẽ phát hiện cô ta bỏ trốn, chắc chắn sẽ cử người tới nhà tìm cô tal”

“Không đâu, con gái của Lão Trương nói rằng người của tiêu cục Trấn Viễn cho cô ta đi, lúc ấy người của tiêu cục Trấn Viễn còn đọc lệnh thả gia nô gì đó để kêu gọi đầu hàng, nói rằng nếu họ quay đầu lại, tiêu cục sẽ hủy bỏ mọi chứng từ để các thái giám cung nữ khỏi phải lo lắng, đến lúc trở về muốn làm gì thì làm cái nấy, không chỉ riêng mình con gái của Lão Trương, có lẽ thái giám cung nữ trong cung cũng đã chạy sạch rồi!"

“Lệnh thả gia nô gì cơ?”

Lúc đầu Kim Phi chỉ phổ biến lệnh thả gia nô ở trong khu vực kinh thành, vẫn chưa kịp phổ biến đến đất Tương thì Tứ hoàng tử đã soán vị.

Trong lúc người dân đang thảo luận về lệnh thả gia nô thì phát hiện khinh khí cầu và phi thuyền đang tản ra, ném tờ rơi xuống.

Tờ rơi bay lả tả khắp nơi tự như bông tuyết, đừng nói tới việc hiện tại Ngự Lâm Quân có bị ném mìn, binh phủ bỏ trốn thì có là trước kia đi nữa, bọn chúng cũng không thể cản trở người dân nhặt nó lên.

Mặc dù phần lớn người dân đều không biết chữ, nhưng ở đâu mà chẳng có dăm ba người biết chữ chứ?

Một người trung niên cầm tờ rơi, chạy tới nhà hàng xóm.

Con trai lớn của nhà hàng xóm là người có học thức, năm ngoái vừa thi đậu tú tài, vang danh khắp nơi.

“Tứ Thanh Tứ Thanh, ngươi biết chữ, mau lại nhìn coi trong đây viết cái gì đi?”

Người trung niên ấy vừa kêu vừa chạy vọt vào sân nhà hàng xóm.

Khi vào sân rồi mới nhận ra là đã có rất nhiều người đang đứng trong đó, ai ai cũng cầm theo tờ rơi.

“Mậu Tài thúc cũng đến sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui