Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Mấy chiếc xe ngựa chở nhóm Lý Lăng Duệ chậm rãi tiến vào vương thành, sau đó theo tuyến đường chính đi thẳng về phía bắc.

Bánh xe đè lên tuyết vang lên tiếng rào rạo.

Trong xe có lò sưởi, rèm cửa được làm bằng vải bông dày dặn, vô cùng ấm áp.

Bôn ba trong gió tuyết hơn một tháng, màn trời chiếu đất, Lý Lăng Duệ vừa đói vừa mệt lại lạnh, nếu lại đi thêm mấy ngày nữa, nói không chừng Lý Lăng Duệ sẽ kiệt sức chết giữa đường.

Lý Lăng Duệ không khỏi thả lỏng mà nằm xoài ra, nhắm mắt lại, vừa nghỉ ngơi, vừa tự hỏi chốc nữa thấy Lý Lăng Hiên thì phải ứng đối như thế nào.

Xe ngựa đi hơn hai mươi phút mới dừng lại.

Thái giám vén rèm nhìn ra ngoài: “Điện hạ, tới rồi!”

Lý Lăng Duệ cho rằng xe ngựa kéo hắn về cung, nhưng khi xuống xe, hắn mới phát hiện trước mắt mình không phải hoàng cung, mà là một khoảng sân xa lạ.

“Chẳng lẽ hoàng huynh muốn cầm tù ta?”

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lý Lăng Duệ.

Lần này chinh chiến phía Nam thảm bại mà về, hắn làm tổng chỉ huy hiển nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.

Lý Lăng Hiên có muốn chém hắn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng sau đó Lý Lăng Duệ lại cảm thấy hình như không phải như vậy.

Nếu Lý Lăng Hiên muốn cầm tù hắn, chắc chắn sẽ phái người áp giải.

Nhưng tới đón hắn chỉ có một thái giám và mấy mã phu, chẳng có đến một binh lính, khoảng sân trước mắt cũng im lìm, hình như không hề có mai phục.

“Đây là đâu?” Lý Lăng Duệ nhíu mày hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ, nơi này là phố Đinh Tam, phường Hùng Lộc.” Thái giám trả lời.

Đảng Hạng đã từng là nước chư hầu của Đại Khang, chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Đại Khang, bộ phân chia khu vực trong vương thành Đảng Hạng cũng phỏng theo kinh thành Đại Khang, được chia thành các ô vuông nhỏ và được đặt tên theo dạng phường XX.

Phường Hùng Lộc cách hoàng cung không xa, chỉ cách một con phố, rất nhiều đại thần Đảng Hạng đều ở nơi này.

“Ngươi không dẫn bổn vương đi gặp hoàng huynh, tới nơi này làm gì?” Lý Lăng Duệ hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ, bệ hạ lệnh cho tiểu nhân đưa điện hạ tới nơi này.” Thái giám khom người trả lời: “Về phần tại sao bệ hạ lại làm như vậy, tiểu nhân không biết!”

“Bổn vương biết rồi!" Lý Lăng Duệ gật đầu, nhìn quanh bốn phía.

Khoảnh sân không nhỏ, mấy chiếc xe ngựa đậu ở giữa sân nhưng không hề chật chội chút nào.

“Điện hạ, nơi này là sân sau, chỗ của ngài là ở sân giữa.” Thái giám vừa dẫn đường, vừa giới thiệu sân.

Nhưng Lý Lăng Duệ hoàn toàn không thèm để ý, hắn chỉ muốn mau chóng được gặp Lý Lăng Hiên.

Đang hỏi thái giám tình hình của Lý Lăng Hiên thì phát hiện thái giám dừng lại, sau đó quỳ xuống đất.

Lý Lăng Duệ ngẩng đầu, phát hiện đứng dưới mái hiên phòng ngủ chính là hoàng đế mới của Đảng Hạng Lý Lăng Hiên.

“Tội thần Lý Lăng Duệ bái kiến hoàng huynh!” Lý Lăng Duệ không để ý tuyết đọng trên mặt đất, quỳ phịch xuống đất, lấy đầu chạm đất: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Vào đi!” Lý Lăng Hiên lạnh lùng liếc nhìn Lý Lăng Duệ, xoay người đi vào trong nhà.

Lý Lăng Duệ bò dậy từ trên mặt đất, đi theo vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui