Kim Phi nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, liếc mắt nhìn Quan Hạ Nhi một cái.
Y không ngờ Quan Hạ Nhi sẽ nghĩ như vậy.
Tục ngữ nói, chỉnh phục một nước thì dễ, nhưng cai trị mới khó.
Thật ra tình huống này rất phổ biến trong lịch sử, kể cả khi rất nhiều công ty mới thành lập, sếp và nhân viên đều đi sớm về muộn, tràn đầy nhiệt tình.
Nhưng sau khi công ty phát triển, một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty bắt đầu trở nên lười biếng và mục nát, thậm chí còn trở thành tội phạm.
Bây giờ Xuyên Thục thịnh vượng, đó là bởi vì trước đây cuộc sống của mọi người quá khó khăn, bây giờ có bát cơm thì
không nhịn được mà liều mạng cố gắng.
Ham muốn của con người là vô tận, chờ đến khi đã quen với cuộc sống hiện tại, có thể sẽ có người không hài lòng.
Đặc biệt là những người có quyền lợi trong tay.
Vì vậy sự lo lắng của Quan Hạ Nhi cũng không phải là không có căn cứ.
Với quyền lực trong tay Quan Trụ Tử, một khi phạm tội thì sẽ không hề nhỏ.
Chỉ là Kim Phi không ngờ Quan Hạ Nhi sẽ nghĩ xa như vậy.
"Hạ Nhi, có phải nàng đã biết chuyện gì mà ta không biết?" Kim Phi nhíu mày hỏi.
Quan Hạ Nhi rất hiếm khi quan tâm đến chuyện chính trị, bây giờ cô đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cho Kim Phi không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cô đã phát hiện ra cái gì, đang nhắc nhở mình ư?
"Không có, ta chỉ là hơi lo lắng cho anh trai của ta, muốn để đương gia gõ huynh ấy một chút, nếu đương gia không có thời gian thì cũng có thể tìm người nào đó đến trông chừng huynh ấy, đừng để huynh ấy phạm sai lầm."
Quan Hạ Nhi lắc đầu. "Được." Kim Phi gật đầu, hiểu được ý của Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi chắc chắn đã phát hiện ra cái gì, nên mới nhắc nhở y tăng cường giám sát nội bộ.
Thật ra, Kim Phi đã bắt đầu công việc này từ lâu rồi, do đội Chung Minh số 2 phụ trách, người chịu trách nhiệm là Tiểu Ngọc.
Nhưng kể từ sau khi công việc phân chia ruộng đất của cường hào được triển khai, đội Chung Minh số 2 bây giờ không chỉ phải phụ trách các công việc tình báo khác nhau, mà còn phải triển khai việc giáo dục công tác tư tưởng cho dân chúng trước tiên sau khi nhân viên hộ tống đánh chiếm địa bàn, sau đó mới đến công tác phân chia ruộng đất.
Đội Chung Minh số 2, từ Tiểu Ngọc đến nhân viên cấp cơ sở bên dưới, gần như đều quá bận rộn, công việc giám sát nội bộ cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt cũng bị gạt sang một bên.
Sự thối rữa của rất nhiều thế lực đều bắt đầu từ bên trong, Kim Phi không muốn chứng kiến điều tương tự xảy ra với các thế lực dưới quyền mình.
"Xem ra sau khi ta trở về nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với Vũ Dương và Tiểu Ngọc."
Trong lòng Kim Phi đã đưa ra quyết định, quay đầu nhìn về phía trước.
Lúc này cách bến tàu Kim Xuyên chưa tới ba dặm, dù không dùng đến kính viễn vọng thì Kim Phi cũng có thể nhìn thấy cờ rồng vàng của Cửu công chúa được dựng thẳng trên cao, cùng với đám người đông nghịt trên bờ biển.
Vừa nhìn thấy Trấn Viễn số 2, bờ biển lập tức vang lên tiếng chiêng, tiếng trống và tiếng hoan hô rung trời.
Kim Phi không khỏi nhớ tới câu nói nổi tiếng của Tống Đan Đan ở kiếp trước.
Chiêng cồng vang trời, pháo reo dậy đất, người ta tấp nập, cờ hồng phấp phới.
Trên mặt sông, đường thủy đã bị phong tỏa, tàu Trấn Viễn số 2 từ từ giảm tốc độ và cập bến ở một khu vực trống đã được dọn dẹp từ trước.
Từ đầu tới đuôi, tiếng hoan hô đều chưa dừng lại.
Cửu công chúa đứng dưới cờ rồng vàng, đến khi tàu Trấn Viễn số hai dừng hẳn, cô ấy lập tức tiến lên đón, hành lễ lớn với Kim Phi vừa bước xuống tàu: "Chúc mừng phu quân thắng lớn trở về!"
"Chúc mừng quốc sư đại nhân thắng lớn trở về!"
Các nhân viên hộ tống đi theo Cửu công chúa cùng hô
"Thắng lớn trở về!" "Thắng lớn trở về!" Người dân hai bên bờ cũng đồng thanh hô vang.
"Vũ Dương, chào đón thế này cũng khoa trương quá rồi nhỉ?"
Kim Phi khế cau mày.
Y cũng được coi là một tên mọt sách, không thích phô trương quá mức, thậm chí còn muốn khiêm tốn.
"Phu quân, chàng hiểu lầm ta rồi, không phải ta sắp xếp người dân đâu, là bọn họ tự tổ chức tới đón tiếp chàng và đội viễn chinh đấy,' Cửu công chúa lắc đầu: "Không tin thì chàng hỏi Tiểu Ngọc đi."