Trong lòng Thủy Oa cũng rất sợ, nhưng lại tức giận hơn, hai tay nằm thành nảm đấm, trợn mắt nhìn chăm chẵm Trịnh Trì Viễn và đội cận vệ.
“Lão trượng nhanh đứng dậy đi, đứng dậy đi!” Trịnh Trì Viễn dở khóc dở cười nói: “Lão trượng chớ hốt hoảng, ta không đến gây chuyện, quốc sư đại nhân đã nói, khắp chốn thiên hạ có phải là đất của vua, biển là của Đại Khang, sao có thể là địa bàn của ta được chứ, lão trượng, nếu lời ngày của ngươi bị Quốc sư đại nhân nghe được e rằng sẽ phạt tội ta!”
Ông Quy nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, lúc này mới dám ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trịnh Trì Viễn: “Không biết quân gia tìm Thủy Oa có việc gì?”
“Lão trượng đứng dậy trước đi” Trịnh Trì Viễn ra hiệu cho cận vệ kéo ông Quy đứng dậy, sau đó nói: “Ta là đô đốc thủy quân Trịnh Trì Viễn, vừa rồi nhìn thấy cậu nhóc Thủy Oa này trong lòng rất bội phục, bây giờ thủy quân ta đang chiên mộ quan binh, vì vậy muốn đến hỏi lão trượng xem có muốn để cậu nhóc này dốc sức vì thủy quân bọn ta không!”
Ông Quy nghe xong, biểu cảm lo lắng trên mặt lập tức biến thành vui mừng.
Thả bè là một công việc bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm mất mạng, nếu có cách khác, ông Quy nhất định sẽ không để Thủy Oa đi thả bè.
Nhưng ngoài bắt cá thì Thủy Oa không biết làm gì cả, ngoài thả bè thì còn có thể làm gì đây?”
Hiện tại cơ hội đến rồi! Ông ấy không biết đô đốc thủy quân là chức vụ gì, nhưng ông ấy có thể nhìn ra chắc chẳn vị trí của Trịnh Trì Viễn trong thủy quân rất cao.
Hơn nữa trên đường, ông ấy đã nghe nhân viên hộ tống nói, hiện tại thủy quân cũng đã quy thuận quốc sư đại nhân, vì vậy cũng được đối xử như nhân viên hộ tống.
Cả Xuyên Thục ai mà không biết nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn được đối xử tốt như thế nào chứ?
Bây giờ vị tướng quân này nhìn trúng Thủy Oa, nếu Thủy Oa làm thủy quân thì nửa đời sau này sẽ không cần phải lo cho bản thân nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông Quy kéo Thủy Oa: “Cháu còn ngây ra đó làm gì, nhanh khấu đầu đa tạ quân gia đi!”
Nhưng lúc này Thủy Oa lại ương ngạnh, thẳng cổ không muốn quỳ gối.
Điều này khiến ông Quy tức giận đến mức nhấc chân đá cậu bé một cái.
Thủy Oa cũng không tránh, thẳng cổ đứng đó chịu đòn, không quỳ xuống.
“Lão trượng, đừng đánh nữa!" Trịnh Trì Viễn bước lên trước kéo ông Quy lại, sau đó hỏi Thủy Oa: “Kỹ năng bơi của ngươi rất tốt, sinh ra để làm thủy quân, có thể nói cho ta biết
vì sao lại không muốn đến quỷ quân không?”
“Ta muốn làm nhân viên hộ tống” Thủy Oa nói: “Làm nhân viên hộ tống có thể gặp quốc sư đại nhân!”
“Thì ra là như vậy!” Trịnh Trì Viễn bỗng nhiên hiểu ra.
Thông qua các loại tuyên truyền và truyền miệng của người dân, danh tiếng của Kim Phi bây giờ thực sự rất lớn.
Trẻ em ở độ tuổi Thủy Oa rất sùng bái anh hùng, rất nhiều đứa trẻ đều muốn theo Kim Phi để lập sự nghiệp.
Hai đứa con trai của Trịnh Trì Viễn, mỗi khi nhìn thấy anh †a đều ồn ào bảo anh ta đưa chúng đi gặp Kim Phi.
Kỹ năng bơi của Thủy Oa rất tốt, hơn nữa tính tình cũng rất hợp với hứng thú Trịnh Trì Viễn, nếu bỏ lỡ như vậy, Trịnh Trì Viễn thật không cam lòng.
Hơn nữa anh ta đường đường là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, tự mình đến chiêu mộ một đứa trẻ, cuối cùng lại không thành công, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì không hay lắm.
Trịnh Trì Viễn nghĩ một chút rồi lại nói: “Cậu bé, nếu ngươi muốn làm nhân viên hộ tống, e rằng rất lâu nữa mới có thể gặp quốc sư đại nhân, nhưng nếu ngươi theo ta, ta bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ để ngươi gặp quốc sư đại nhân, ngươi thấy thế nào?”
“Thật sao?” Thủy Oa nghe vậy mắt lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi” Trịnh Trì Viễn vỗ ngực nói: “Không phải Trịnh Trì Viễn ta tự tâng bốc mình, mối quan hệ giữa ta và quốc sự đại nhân rất tốt, thường ăn cơm cùng nhau, không tin ngươi hỏi bọn họ thử xem”
Đội cận vệ ở sau đương nhiên sẽ nể mặt Trịnh Trì Viễn, rối rít gật đầu phối hợp.
Bản thân Kim Phi cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày y sẽ trở thành quân bài mặc cả để Trịnh Trì Viễn chiêu mộ thủy quân.