Phải biết rằng một cái cây ngắn từ ba đến năm mét, cây dài từ bảy đến tám mét, muốn cưa thành những tấm ván thì phải tốn bao nhiêu thời gian chứ.
Có khi hai người đàn ông cưa một ngày cũng chỉ được mấy tấm.
Hiệu quả của công việc này quá thấp, vì vây Kim Phi đã bảo Mãn Thương làm mười mấy cái máy cắt.
Máy cắt mới chạy bằng động cơ hơi nước, đường ray được đặt trên mặt đất, chỉ cần nhấc khúc gỗ lên xe đẩy và đẩy xuống dưới máy cắt là được, chỉ cần tối đa hai phút đã có thể cắt xong một cây to băng hai cánh tay người ôm.
Bây giờ khắp Đông Hải đều là người dân tị nạn, Kim Phi không cần nghĩ cũng biết, trong đó chắc chản có gián điệp của các thế lực.
Máy hơi nước là kỹ thuật tương đối cốt lõi ở Xuyên Thục, vì mục đích bảo mật nên phải có một số sắp đặt.
Biết Kim Phi đang đợi thuyền đánh cá ra khơi, sau khi vận chuyển khúc gỗ về xưởng, những người thợ của xưởng số 1 sẽ lập tức nhấc khúc gõ lên xe, sau đó bắt đầu cắt.
Với tiếng nổ ran của máy, những khúc gỗ đã biến thành từng chồng ván, sau đó được vận chuyển đến lều, tiến hành công đoạn thứ hai.
Bên bờ biển, ông Quy và Thủy Oa cũng lên bờ.
Bây giờ gỗ đã được thợ vận chuyển đi, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành.
Hai người nhìn xưởng đóng thuyền khổng lồ trước mắt, và những người thợ đông đúc đi lại trên xưởng đóng thuyền, trong mắt hai ông cháu tràn đầy sự kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh sục sôi ngất trời như thế này.
Hai ông cháu đang sững sờ, một người thanh niên mặc đồng phục của thương hội Kim Xuyên đi đến: “Xin hỏi, hai người là người của nhóm thả bè phải không?”
“Đúng vậy, ta là Lục Đại Quý!” Ông Quy gật đầu. “Hóa ra ông là ông Quy của nhóm thả bè, thất kính rồi!”
Người thanh niên chắp tay với ông Quy: “Ta tên là Lục Tây Ngạn, nói mới nhớ, ta và ông Quy vẫn là người cùng họ đó”
Ông Quy đáp lễ, hỏi: “Không biết người anh em tìm ta có việc gì?”
“Xem ta chỉ chỉ mãi nói chuyện, đã quên đi chuyện chính rồi
Lục Tây Ngạn giải thích: “Ta là nhân viên của thương hội Kim Xuyên, bây giờ bè gỗ đã được đưa đến, chưởng quầy nhà †a bảo ta đến thanh toán tiền công cho ông, ông Quy, hãy đưa văn thư cho ta.”
Ông Quy nghe vậy, vội lấy từ thắt lưng ra một túi da nhỏ.
Trong túi da nhỏ có bạc do Trịnh Trì Viễn đưa cho ông ấy, còn có mấy tiền đồng, cuối cùng là một văn thư được xếp cẩn thận.
Ông Quy cẩn thận đưa văn thư cho Lục Tây Ngạn.
Sau khi Lục Tây Ngạn kiểm tra cẩn thận, xác nhận không có vấn đề gì đã dẫn hai người đến trụ sở tiền trang Kim Xuyên, thanh toán tiền công cho hai người.
“Ông Quy, đây là mười bốn lượng bạc, ông kiểm tra xem, nếu không có vấn đề gì thì ấn tay vào đây!”
Lục Tây Ngạn đưa túi tiền cho ông Quy, chỉ vào văn thư trên bàn.
“Cái này...nhiều như vậy ư?”
Ông Quy kinh ngạc trợn mắt: “Không phải lúc ở Xuyên Thục đã bàn xong rồi sao, tiền công là bảy lượng bạc, sao giờ lại nhiều hơn rồi?”
“Chưởng quầy nhà ta nói thả bè là một công việc đùa giỡn với mạng sống, các người lại gửi gỗ đến Đông Hải trước, vì vậy đã quyết định trả gấp đôi tiền công, coi như là tiền thưởng!” Lục Tây Ngạn cười giải thích.
Vừa nghe là tiền thưởng của đại chưởng quầy thương hội Kim Xuyên, lúc này ông Quy mới yên tâm.
Tiền thưởng gì chứ, là phong bao đó.
Trước đây khi thả bè, cũng có ông chủ cho phong bao, nhưng họ không hào phóng như đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên mà thôi.
Ông Quy lấy một thỏi bạc nhỏ từ trong túi tiền, cầm trên tay đưa cho Lục Tây Ngạn: “Cảm ơn đại chưởng quầy, cũng cảm ơn người anh eml”