“Chắc là do trước kia rất hay đói bụng” Phó tướng thở dài: “Bây giờ có thể dựa vào rong biển sống qua ngày, nhưng người nhà đều đã bị cướp biển giết hết, thuyền cũng bị đốt rồi!"
Những năm trước Đại Khang thu thuế rất nặng nề, nhiều đứa trẻ trong các hộ gia đình bình thường không đủ ăn, cho nên tương đối thấp bé.
Vài năm này Thủy Oa cũng có cuộc sống vô cùng khổ cực, nhưng vì cậu bé có thể lặn xuống nước để bắt cá, hơn nữa còn sống trong rừng với ông Quy, người thu thuế và thổ phỉ cũng chẳng đi đến đó, nên cuộc sống của họ tương đối dễ dàng.
Dù vậy, vóc dáng của Thủy Oa không thể sánh băng mấy đứa trẻ ở đời trước của Kim Phi.
Thủy Oa đang nhìn mấy chiếc ca-nô, đột nhiên nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
Quay đầu nhìn, thấy ông Quy đang đứng ngoài bến tàu, đang vẫy tay chào mình.
Kể từ khi đến doanh trại thủy quân, Thủy Oa đã không còn gặp ông Quy nữa, trong lòng rất mong nhớ, bây giờ gặp lại, quay đầu chạy ra khỏi bến tàu.
Nhưng hai người trước thân vệ đại ca đã nhiều lần nhấn mạnh, nếu đã đến thủy quân thì đã trở thành quân nhân, trước. khi làm bất cứ việc gì cũng phải luôn chú ý đến kỷ luật và luôn phải xin chỉ thị.
Vì vậy Thủy Oa gắng gượng dừng bước, chào Trịnh Trì Viễn bằng kiểu chào không tiêu chuẩn lắm, đồng thời dựa theo sự hướng dẫn của cận vệ, nói to: “Tướng quân, ông Quy. đến, đã mấy ngày rồi ta không được gặp ông ấy, ta muốn xin phép đi gặp ông ấy, xin tướng quân phê chuẩn!”
“Tốt, có tiến bộ!” Trịnh Trì Viễn khá hài lòng với sự thay đổi của Thủy Oa, gật đầu nói: “Đi đi, ta cho ngươi nghỉ phép nửa ngày, trở về trước bữa tối là được!”
“Vâng!” Thủy Oa vui mừng trả lời, nhảy cẵng lên chạy ra khỏi bến tàu, chạy như điên đến trước mặt ông Quy: “Ông Quy, sao ông lại đến đây?”
“Vừa lúc ta đi ngang qua, thấy cháu, nên ghé qua hỏi thăm” Ông Quy cười nói.
Thủy Oa vô cùng nhớ ông Quy, mà ông Quy cũng không yên tâm về Thủy Oa.
Thật ra thì mấy ngày gần đây, nếu không có việc gì ông Quy sẽ đi loanh quanh ở gần doanh trại thủy quân, muốn nhìn xem Thủy Oa sống như thế nào.
Nhưng mấy ngày nay Thủy Oa đều phải huấn luyện ở trên thuyền, ban đêm cũng nghỉ ngơi trên thuyền, nên ông Quy không thể gặp cậu bé.
Vừa rồi khi Thủy Oa vừa nhảy xuống, ông Quy mới nhận ra cậu bé.
Lúc ấy ông Quy đang ở gần doanh trại thủy quân, thấy Thủy Oa bơi về phía bến tàu, nên ông ấy vội vàng chạy đến.
Bến tàu thủy quân là cấm địa quân sự, ông Quy không vào được, chỉ có thể đứng ở cửa gọi.
Cũng may Thủy Oa nghe thấy.
Dù sao Thủy Oa vẫn còn nhỏ tuổi, nên không nghĩ nhiều, thật sự cho là ông Quy chỉ vô tình đi ngang qua, vừa lúc gặp được nhau.
Cậu bé hào hứng kéo tay ông Quy hỏi: “Ông Quy, ông Quy, mấy ngày nay ông ở đâu? Mua được nhà chưa?”
“Mua được rồi.” ông Quy cười nói: “Hai ngày đầu tiên ta ở nhà ở tập thể, đến ngày thứ ba Lục tiểu ca tìm được một căn nhà, ta trả tiền rồi chuyển đến đó ở.”
“Nhà mới ở đâu? Mau dẫn cháu đi xem!” Thủy Oa càng nghe càng hưng phấn.
“Đi về phía Bắc cách đây không xa. Ông Quy cười hỏi: “Nghe nói kỷ luật của thủy quân rất nghiêm, con có thể đi được sao?”
“Cháu xin Trịnh tướng quân cho nghỉ nửa ngày phép!” Thủy Oa kéo tay ông Quy nói: “Đi mau, đi mau, cháu phải về trước bữa tối!”
“Có nửa ngày phép cơ mà, vội cái gì?”
Ông Quy ngoài miệng nói như vậy nhưng chân thì bước nhanh hơn.
Hai người vừa rời bến tàu không lâu, thì Kim Phi và Đường. Tiểu Bắc đến.
Thấy Trịnh Trì Viễn dẫn một đám người đứng bên cạnh cầu tàu, Kim Phi lập tức đi đến.
“Kim tiên sinh, sao ngài lại đến đây?” Trịnh Trì Viễn vội vàng tiến lên nghênh đón, đồng thời nghi ngờ liếc nhìn phó tướng, tỏ ý có phải phó tướng thông báo cho Kim Phi biết hay không.