Thấy Kim Phi nhận con thỏ, Trương Lương thở phào một hơi.
Vui vẻ dắt người nhà quay về.
Ở cuối con đường vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn.
“Tướng công, nhà biểu tỷ sống khổ sở như vậy, Lương ca khó khăn lắm mới bắt được hai con thỏ, chúng ta lấy đi một con, liệu có phải không hay lắm không?”
Quan Hạ Nhi cầm con thỏ rừng trong tay, trong lòng có chút không thoải mái.
“Hạ Nhi tỷ, Phi ca nhận thỏ là vì muốn tốt cho Vân Phương tỷ”.
Đường Đông Đông cười nói: “Lương ca là người luôn giữ lời hứa và chính trực.
Huynh ấy đã nói rằng sẽ chia một nửa số con mồi cho Phi ca, nếu như Phi ca không nhận, trong lòng huynh ấy nhất định sẽ không thoải mái, nói không chừng còn trả lại nỏ cho Phi ca luôn ấy chứ”.
“Vẫn là Đông Đông thông minh”.
Kim Phi mỉm cười xoa đầu Đường Đông Đông.
Sau khi xoa xong y liền hối hận.
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đông Đông lập tức ửng hồng, đến cả vùng cổ cũng đỏ bừng lên, sau đó ôm mặt chạy vào bên trong.
Quan Hạ Nhi hậm hực nhìn Kim Phi.
“Hạ Nhi, ta không cố ý đâu…”
Kim Phi giống như một con mèo vừa ăn vụng bị người ta bắt gặp tại trận, vội gãi đầu giải thích: “Thường ngày xoa đầu nàng quen rồi”.
“Tướng công, ta không phải là người hay ghen”.
Quan Hạ Nhi che miệng cười nói: “Đông Đông sớm muộn gì cũng là người của chàng.
Cho dù tướng công có xoa chỗ khác, ta cũng không có ý kiến gì.
Ta nghĩ Đông Đông cũng vậy, nếu như muội ấy có suy nghĩ gì, ta sẽ giúp tướng công xoa dịu muội ấy”.
Kim Phi:…
Một cô gái tốt như vậy, mới mấy ngày mà đã học hư rồi.
“Được rồi, đừng cười nữa, còn cười nữa là không thấy mắt đâu luôn rồi”.
Kim Phi hậm hực nói: “Đợi lát nữa làm sạch con thỏ, nấu xong chia một nửa cho nhà biểu tỷ”.
Mấy năm nay nhà họ Trương sống rất khổ sở, cả gia đình đều gầy sọp hẳn đi, bắt buộc phải bổ sung dưỡng chất mới được.
Y dám khẳng định, nhà họ Trương không nỡ ăn thịt thỏ, ngày mai sẽ mang ra thị trấn bán đi, đổi lấy lương khô về ăn.
Vì vậy chi bằng thuận theo ý của Trương Lương, nhận con thỏ này, như vậy không chỉ không khiến Trương Lương khó xử, còn đạt được mục đích của Kim Phi.
Kim Phi đã đoán đúng, khi y và Quan Hạ Nhi mang cơm và thịt thỏ tới nhà họ Trương, cả nhà họ đang húp cháo loãng.
Trong một bát cháo lớn chỉ có mấy hạt kê và hai loại rau dại xanh đen, thậm chí còn không nhìn thấy một chút dầu nào.
Nhưng cho dù như vậy, Trương Tiểu Hoa vẫn ăn rất ngon.
“Kim Phi, Hạ Nhi, hai người…”
Bà cụ nhà họ Trương đứng dậy hỏi.
“Bọn ta thành thân, biểu tỷ tặng quà, bọn ta cũng nên đáp lễ”.
Kim Phi cầm lấy một cái bát rỗng, đơm đầy một bát cơm, đổ một thìa nước dùng cùng thịt thỏ, đưa tới trước mặt Trương Tiểu Hoa nở nụ cười: "Tiểu Hoa, ăn thử đi.
"
Dù sao cũng vẫn là trẻ con, Trương Tiểu Hoa thấy vậy lập tức đặt bát cháo sang một bên, nhận lấy bát cơm ăn ngấu nghiến.
Làm gì còn tâm trạng để trả lời.
“Có tâm quá”.
Trương Lương sao không hiểu được ý của Kim Phi chứ, chỉ là đáp lễ như vậy mà từ chối thì không hay lắm, vì vậy đành phải nhận.
Biết sau núi không có con mồi nào, ngày hôm sau khi đi qua sau núi, Trương Lương không hề dừng lại chút nào mà đi thẳng vào trong rừng.
Tối đó khi quay về, mang theo ba con thỏ rừng, một con cáo và bốn con gà núi.
Lần này không cần Trương Lương nhường, Kim Phi chủ động mang gà núi về.
Thịt thỏ rừng dày lắm, kém xa so với gà núi.
Không ăn hết bốn con gà núi, để làm canh gà ăn cũng ngon.
Ở thế hệ sau, thứ này là động vật được bảo vệ, thường ngày không thể ăn được.
Bắt đầu từ hôm đó, nhà họ Trương dần sống tốt hơn.
Con trai lớn mỗi ngày đều lên núi đi ăn, rất ít khi tay không quay về, con trai nhỏ học rèn sắt ở nhà Kim Phi, sau này nhất định sẽ kiếm ra tiền.
Ánh mắt người dân trong thôn ai nấy cũng tràn đầy ghen tị.
Tất cả mọi người đều biết, nhà họ Trương có được sự thay đổi lớn như vậy, tất cả đều là nhờ công lao của Kim Phi.
Vì vậy càng ngày càng có nhiều phụ nữ chạy tới nhà Kim Phi hơn, khi bắt chuyện làm thân với Quan Hạ Nhi, lời trong ý ngoài đều là muốn nhờ Kim Phi giúp đỡ, làm hộ chiếc nỏ, bọn họ cũng tình nguyện chia một nửa số con mồi cho Kim Phi.
Nhưng lần này Kim Phi lấy lý do thiếu nguyên liệu để từ chối.
Con mồi trên núi mặc dù săn không hết, nhưng sẽ càng ngày càng ít đi.
Thêm một hai thợ săn trong làng thì không thành vấn đề, nhưng đột nhiên có thêm mấy mấy chục người, thú hoang gần làng Tây Hà không bị săn bắn hết thì cũng bị dọa chạy hết.
Dù sao thì thú hoang cũng không phải vật chết, sau khi nhận thức được nguy hiểm, nhất định sẽ di cư đến nơi xa.
Tình trạng đánh bắt cạn kiệt này sẽ không tồn tại được lâu.
Hơn nữa Kim Phi không hề nói dối bọn họ.
Loại gỗ thích hợp để làm nỏ không hề nhiều, nếu dùng gỗ bình thường để làm thì độ đàn hồi không đủ, lực yếu, độ dẻo dai cũng không tốt, dùng vài lần xong sẽ hỏng thôi.
Trương Mãn Thương chặt hết cây táo tàu chua có thể sử dụng ở núi sau chỉ vì muốn làm thêm chục cái tương tự.
Quan Hạ Nhi và Lâm Vân Phương là họ hàng thân thích, nhà họ Trương lại sắp không trụ nổi nữa rồi, Kim Phi làm cho Trương Lương một cái nỏ, người dân trong làng mặc dù đỏ mắt vì ghen tị nhưng có thể nói được gì chứ.
Nhưng nếu như Kim Phi làm cho tam tẩu một cái nhưng lại không làm cho những người khác, vậy thì bọn họ nhất định sẽ có ý kiến.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Kim Phi quyết định, ngoại trừ Trương Lương, tạm thời không làm thêm cho bất cứ ai khác.
Tuy nhiên tâm thế luôn hi vọng và chờ đợi được sống một cuộc sống tốt hơn của dân làng chính là điều mà Kim Phi muốn thấy.
Chiếc xe da gai mà Đường Đông Đông và Kim Phi đặt ở huyền phủ mấy ngày trước đã được đưa tới.
Tiệm mộc hôm qua cũng mang tới phụ kiện của mười chiếc guồng quay tơ, Trương Mãn Thương thức cả đêm, toàn bộ đã được lắp ráp xong và nằm ngay ngắn trong nhà kho.
Bên cạnh guồng quay tơ chính là những đống da gai.
Bông vẫn chưa được truyền tới Đại Khang, da gai chính là nguyên liệu chủ yếu để thêu dệt.
Da gai sau khi qua xử lý sẽ được kéo thành sại, sau đó dệt thành vải thông qua khung cửi, và cuối cùng có thể tạo ra quần áo và chăn nệm.
Vải da gai là trang phục phổ biến nhất của người Đại Khang.
Đương nhiên ngoài da gai, còn có lụa, gấm, sa tanh, lông động vật và các loại quần áo khác, nhưng những thứ này về cơ bản không liên quan gì đến người bình thường.
Với số ngân lượng ít ỏi trong tay Kim Phi không thể tham gia vào ngành công nghiệp đó được.
Guồng quay tơ, nguyên liệu đều có rồi, bước tiếp theo chính là tuyển công nhân.
Đường Đông Đông và Kim Phi đã bàn bạc rồi, quyết định thuê 20 nữ công nhân, làm việc theo hai ca, mỗi ca một đồng một ngày, cộng thêm hai bữa ăn.
Khi những người phụ nữ nghe thấy tin này lập tức quên đi chuyện cung nỏ, tranh nhau đi đăng ký.
Dù sao thì bọn họ cũng biết rằng Kim Phi không thể làm nỏ cho tất cả mọi người được, cho dù có làm nỏ cho, sau khi vào núi cũng chưa chắc đã săn được thú, nếu như gặp phải hổ, báo, lợn rừng hay mấy con vật hung dữ khác, nói không chừng còn chôn mạng ở đó.
Đi quay tơ an toàn hơn nhiều.
Mỗi ngày được cho ăn 2 bữa, còn có một đồng tiền lương, thu nhập như vậy đã vượt xa mong đợi của bọn họ rồi.
Một đồng có thể mua được hai cái bánh bao thịt ở thị trấn, nếu như mua hạt kê hay các loại hạt thô khác thì cũng đủ cho ba người ăn một bữa.
“Hạ Nhi, lời của tướng công nhà muội có đáng tin không? Thật sự được trả một đồng và lo hai bữa ăn một ngày sao?”
“Tướng công nhà ta là người đọc sách, lời chàng nói đương nhiên là thật rồi”.
“Tốt quá rồi, ta và con nha đầu lớn đều tới quay tơ, trong nhà chỉ còn lại tướng công và tiểu tử.
Tiền ta kiếm được đủ cho bọn họ ăn rồi, tiền nha đầu kiếm được thì có thể để dành”.