Thời phong kiến, ông trời là một danh xưng tối cao thậm chi Hoàng đế cũng chỉ dám tự xưng mình là con trời, người bình thường cũng không hề dám tỏ ra bất kính.
Thế mà Đường Tiểu Bắc lại nói với ông trời là để mọi tội lỗi cho mình cô ấy gánh, coi như đã giúp các ngư dân gánh hết mọi tội lỗi có thể xảy ra.
Chuyện này khiến các ngư dân vừa cảm động lại vừa áy náy.
Ngay cả ông Hồng cũng không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ.
Với địa vị của Đường Tiểu Bắc, cho dù người dân ở trấn Ngư Khê có đói chết hết thì cô ấy cũng sẽ không sao.
Nhưng cô ấy lại sẵn sàng lập lời thề độc như vậy vì người dân Giang Nam.
Vốn các ngư dân còn chút băn khoăn nhưng sau khi nghe Đường Tiểu Bắc nói như vậy, bọn họ đều gạt bỏ lo lắng.
Khánh Mộ Lam còn kích động đến mức thở gấp, rồi cô ấy rút cây đao dài bên hông ra sải bước đến gần xác cá voi rồi dùng dao chém vào lưng cá voi, chém thẳng vào một nhát sâu hơn nửa mét trên lưng cá voi.
Sau đó một tay cô ấy cầm đao, bắt chước bộ dáng của Đường Tiểu Bắc ngửa đầu hét lớn: "Ông trời ngài nhìn đây, một đao này do ta chém xuống, nếu ngài muốn trừng phạt thì ta và Đường Tiểu Bắc đều gánh chịu!”
"Tính cả ta!"
"Tính cả ta nữa!"
A Mai dẫn đội cận vệ cũng sôi nổi đi theo Khánh Mộ Lam, bước lên rút hắc đao ra căm lên người ca voi.
Dù là Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam hay là A Mai dẫn dắt đội cận vệ cũng chỉ là một đám đàn bà con gái, các ngư dân nhìn thấy bọn họ dám ra tay lại càng xấu hổ hơn.
Cuối cùng, một ngư dân có râu quai nón bước ra, giơ cây búa bên hông lên rồi cũng bổ xuống lưng cá voi một búa.
“Chết tiệt, một đám đàn bà con gái còn dám làm như vậy thì cũng ta bằng lòng mạo hiểm, cho dù là Hải Thần thật thì ta đây cũng sẽ chém thần! Nếu như ông trời muốn trừng phạt vậy trừng phạt cả ta luôn!"
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người nối gót theo.
"Nếu không có Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân thì nhà ta đã chết đói lâu rồi, cùng lắm thì mạng này cho ông trời thôi!
"Tuy ta chỉ là dân đen nhưng da mặt ta cũng dày, ta đây cũng sẽ chống trời với Tiểu Bắc phu nhân!"
"Hải Thần cái gì? Ta chỉ biết hai vị thần, đó chính là Tiểu Bắc phu nhân cho nhà ta cháo cứu già trẻ nhà ta khỏi cảnh chết đói, và Quốc sư đại nhân cho ta đến xưởng đóng thuyền làm việc để nuôi sống cả nhà tai"
“Đúng vậy, ta cũng chỉ biết Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân!"
"Các huynh đệ Giang Nam của ta đói bụng còn đưa lương thực cho chúng ta, chúng ta không thể làm người lòng lang dạ sói!"
Càng ngày càng có nhiều đao kiếm và công cụ chém lên cá voi, một số công nhân không có dụng cụ cũng đá vào xác hai con cá voi như một dấu hiệu thể hiện sự quyết tâm.
Ngay khi một số người vẫn còn đang băn khoăn, thì những người khác đã bước lên làm theo người đi trước.
Khánh Mộ Lam nhìn những ngư dân và công nhân đang lao tới, rồi lại nhìn Đường Tiểu Bắc bình tĩnh đứng sang một bên mà lòng cô ấy tràn đây cảm xúc.
Đường Tiểu Bắc không phục Cửu công chúa thì thực ra Khánh Mộ Lam cũng không phục Đường Tiểu Bắc.
Ở trong mắt cô ấy, Đường Tiểu Bắc có thể có được quyền lực và địa vị như bây giờ cũng là vì gả cho Kim Phi.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam mới ngộ ra khoảng cách giữa mình và Đường Tiểu Bắc.
Cùng là hoàn cảnh như thế, cô ấy bị ông Hồng hù dọa đến nỗi không biết làm sao. Đến khi Đường Hiểu Bắc tới đây, cô ấy không những nhanh chóng làm chủ tình hình mà còn thành công khơi dậy tinh thần của công nhân.
Phần bình tĩnh quyết đoán này, Khánh Mộ Lam tự thấy xấu hổ vì mình không thể sánh bằng.