Bởi vì xưởng muối cá đang được xây dựng và không thể xử lý quá nhiều sản phẩm đánh bắt nên đội đánh bắt vẫn chỉ có một đại đội ra khơi.
Nhưng là những ngư dân khác cũng không nhàn rỗi.
Đội đánh bắt tương lai sẽ cần rất nhiều ngư dân, nhân lúc này, Trịnh Trì Viễn yêu cầu các ngư dân lão luyện dạy kĩ năng ở gần xưởng đóng thuyền.
Đời trước Kim Phi từng nghe câu ngàn thuyền đua nhau ra khơi, nhưng y vẫn luôn cho rằng đó là một thuật ngữ cường điệu, bây giờ y mới nhìn thấy tận mắt!
Cho nên buổi sáng mỗi ngày, đều sẽ nhìn thấy vô số con thuyền đánh cá nối tiếp nhau xuất cảng.
Chỉ là quá trình xuất cảng này mất hơn nửa canh giờ!
Người thích ngủ nướng như Kim Phi, dạo gần đây cũng trở nên siêng năng hơn, hầu như mỗi sáng y đều dậy sớm để ngắm mặt trời mọc ở đài quan sát bên bờ biển.
Nhìn mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, khung cảnh ngàn con thuyền đua nhau ra khơi trên mặt biển, trong lòng Kim Phi không khỏi cảm thấy tự hào và thành tựu.
Bởi vì tất cả những điều này đều được hoàn thành dưới sự dẫn dắt của y.
Quan Hạ Nhi cũng đi theo, thấy trên đài quan sát không có ai khác ngoài hai nữ nhân Phiên hộ tống nên chủ động nằm lấy cánh tay Kim Ph.
Cùng Kim Phi ngắm nhìn mặt trời mọc và đội thuyền ra biển, nhịn không được tán thưởng nói: “Đương gia, chàng thật là giỏi giang!”
“Mấy lời này đừng nói ở bên ngoài, A Liên và Hổ Nữu vẫn là con gái đấy” Kim Phi cười trêu ghẹo.
Tả Phi Phi và Đường Tiểu Bắc dạo này bận bù đầu, Bắc Thiên Tâm lại đang mang thai những tháng cuối, cho nên dạo. này gần như luôn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ở bên Kim Phi.
Hai người lại đều kiểu người rất nghe lời, bảo làm gì thì làm cái đó, cho nên gần đây cuộc sống của Kim Phi cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
“Hừ, chàng học được nói nhảm như Tiểu Bắc từ khi nào vậy?
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi là cố ý trêu chọc, cô tức giận nhéo eo y.
“Ta nói nhảm gì đâu?” Kim Phi nghiêm túc nói: “Làm người nên biết khiêm tốn chút, trước mặt A Liên và Hổ Nữu, nàng khen ta giỏi giang, Nếu ta lại vui vẻ đồng ý, chẳng phải ta đang tự khen mình sao?”
Sau đó Kim Phi giống như đột nhiên nhận ra: “À, ta hiểu rồi, nàng hiểu sail... Quan Hạ Nhi, không ngờ đấy, bình thường trông nàng xinh đẹp hiền hậu, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến những chuyện này!”
A Liên và Hổ Nữu đứng bên cạnh lúc này luôn dõi mắt nhìn thẳng, nghe Kim Phi nói như vậy, tuy răng vẫn không quay đầu nhưng cũng không khỏi hơi liếc nhìn Kim Phi một chút.
Vì sự an toàn của Kim Phi ban đêm phải có người túc trực quanh phòng.
Trong nhà thời này cách âm rất kém, trong đêm khuya, nếu trong nhà có động tĩnh gì, từ ngoài cửa có thể nghe rõ ràng.
Cho nên Kim Phi cũng hơi mâu thuẫn, nhưng nghĩ chuyện này liên quan đến sự an toàn của mình, cuối cùng vì mạng
sống của mình lựa chọn thỏa hiệp.
Có điều y yêu cầu người canh cửa phải là một nữ nhân viên hộ tống.
Đây là giới hạn cuối cùng của y.
Trên thực tế, đây cũng là thói quen phổ biến của rất nhiều gia tộc quyền quý.
Rất nhiều nhà quyền quý đều bồi dưỡng một số nữ hộ vệ, ví dụ như A Mai, như Thấm Nhi, như Bắc Thiên Tâm.
Mặc dù nam giới có thể chất khỏe mạnh hơn nữ giới nhưng khi có nữ quyến xuất hiện, hoặc là trực ban ban đêm, nam hộ vệ chắc chăn là không tiện, thường thì những nữ vệ sĩ này là người thực hiện công việc.
A Liên và Hổ Nữu một người là đội trưởng đội cận vệ của Quan Hạ Nhi, một người là một trong những nữ nhân viên hộ tống trong đội cận vệ của Kim Phi, họ là những người túc trực ở cửa phòng Kim Phi nhiều nhất vào ban đêm.
Hơn nữa Đường Tiểu Bắc thỉnh thoảng còn trêu chọc bọn họ, tuy rằng vẫn là con gái nhưng bọn họ đều đã biết hết những gì cần biết.