Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Đi, đi nhìn xem!”

Giang Văn Văn cũng không hỏi ý kiến của công chúa Lộ Khiết mà kéo dây cương dẫn đội về phía cầu dỡ hàng.

Xuyên Thục có rất nhiều thổ phỉ, để dọa người dân, bắt người dân phải ngoan ngoãn nộp lương thực hàng năm, cứ vài năm bọn thổ phỉ sẽ giết một hoặc hai người để lập uy.

Đám người Giang Văn Văn đều lớn lên trong cái bóng của bọn thổ phi.

Chỉ khi đến Đông Hải, họ mới nhận ra rằng trên thế giới còn có những kẻ tàn ác và đáng sợ hơn cả thổ phỉ.

Bình thường thổ phỉ chỉ cướp tài sản, không nhiều người bị thiệt mạng, nhưng khi một ngôi làng bị cướp biển tấn công thì cả con gà hay con chó cũng không tha.

Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng thời thơ ấu, nhân viên hộ tống có thái độ thù địch với những tên thổ phỉ, cướp biển chuyên cướp bóc người khác để kiếm sống.

Đáng tiếc lúc còn nhỏ không có năng lực phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Giờ đây có năng lực phản kháng, đương nhiên sẽ không đứng nhìn thổ phỉ, cướp biển hoành hành nữa mà sẽ hành động bất cứ khi nào chúng gặp phải chúng.

Đặc biệt đối với cướp biển, Kim Phi sớm đã phát ra lệnh giết, chỉ cần xác nhận thân phận cướp biển của đối phương thì có thể trực tiếp giết bọn chúng tại chỗ mà không cần xét xử.

Tốc độ của ca-nô rất nhanh, khi đám người Giang Văn Văn cưỡi ngựa đuổi đến cầu dỡ hàng thì ca-nô cũng dừng lại.

Số lượng nhân viên hộ tống đến Đông Hải không nhiều, cơ bản đều quen biết nhau, Giang Văn Văn hét lên với những nhân viên hộ tống vừa xuống thuyền: "Lão Khám, sao các ngươi chạy nhanh thế? Gặp phải cướp biển à?"

“Trung đội trưởng Giang, ngươi coi thường chúng ta à?” Lão Khám tức giận nói: "Gặp phải cướp biển thì ta chạy về làm gì? Người nên chạy là bọn chúng!”

“Cũng đúng!” Giang Văn Văn mỉm cười gật đầu.

Vừa rồi lo lắng nên quên mất, ca-nô chất đầy cung nỏ hạng nặng và máy bản đá, tốc độ của nó hoàn toàn nhanh hơn thuyền của cướp biển, nếu thực sự gặp phải cướp biển thì đúng là cướp biển nên bỏ chạy.

"Vậy các ngươi vội vã trở về như vậy làm gì?" Giang Văn Văn hỏi.

"Hôm nay chúng ta lại bắt được một con cá voi, ta trở về để gọi thêm vài chiếc ca-nô đi kéo nó ra, nếu không thì trời tối cũng không kéo được nó!" Lão Khám thẳng lưng giải thích.

"Các ngươi lại bắt được một con cá voi nữa hả?" Giang Văn Văn nghe vậy, vui vẻ đứng lên ngựa: "Lão Khám, các ngươi thật lợi hại!"

Con cá voi lần trước bắt được cho ra rất nhiều dầu cá.

Kim Phi giữ lại một phần mười cho mục đích công nghiệp, gửi lại một phần mười cho Cửu công chúa để phân phát, 80% còn lại cho vào lọ nhỏ phân phát cho nhân viên hộ tống và công nhân ở Đông Hải.

Nguyên tắc phân bổ quân nhân căn cứ vào số tuổi quân và thành tích.

Giang Văn Văn gia nhập núi Thiết Quán tương đối sớm, cô ấy tham gia vào tất cả các hoạt động quân sự lớn mà các nữ công nhân của núi Thiết Quán từng trải qua, một lần được khen thưởng cá nhân hạng ba, ba lần được khen thưởng tập thể hạng hai, và nhiều lần được khen thưởng tập thể hạng ba, đồng thời cũng là trung đội trưởng.

Tổng hợp hết tất cả lại, cô ấy nhận được bảy lọ dầu cá.

Giang Văn Văn được xem là người may mản hơn trong số những nữ công nhân ở núi Thiết Quán, ban đầu, gia đình nhà bọn họ không trả được tiền thuê nhà nên bị địa chủ bán cho bọn buôn người.

Cô ấy khá may mẫn, vừa bị bọn buôn người mua không lâu thì gặp Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến chỗ bọn buôn người, vì vậy, Giang Văn Văn cùng với mẹ và em gái được Kim Phi mua lại và trở thành nữ công nhân tại xưởng làm xà phòng thơm. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
4. Tình Anh Duyên Em
=====================================

Khi đó, cha cô ấy đã bị một địa chủ mua rồi, sau khi cô cùng mẹ và em gái kiếm được tiền ở núi Thiết Quán thì đã nhờ cận vệ canh gác núi Thiết Quán đi giúp đỡ chuộc ông về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui