Mặc dù Hồng Đào Bình không câu nệ tiểu tiết, nhưng việc Kim Phi đã tự mình gắp đồ ăn cho anh ta vẫn rất cảm động.
Trước đây Kim Phi sẽ không làm những việc như thế này, nhưng khi làm vợ chồng với Cửu công chúa một khoảng thời gian dài, dần dà Kim Phi cũng đã hiểu ra, nên chọn những cách khác nhau để tiếp xúc với những người khác nhau. Muốn thu phục lòng người không thể chỉ dựa vào những thứ vật chất bên ngoài như của cải hay quyền lợi, có khi chỉ cần làm một hành động nhỏ cũng đã có ích hơn việc thưởng tiền cho đối phương rồi.
Ví như hiện tại, y chỉ giữ Hồng Đào Bình lại ăn cơm, gắp cho anh ta một chiếc đùi gà, thế là Hồng Đào Bình đã cảm động muốn khóc rồi.
Về việc cái đùi này có thật sự là gà lôi được đem từ Xuyên Thục đến hay không, hay việc nó có được dùng để bồi bổ cho cơ thể Bắc Thiên Tâm hay không cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Hồng Đào Bình thật sự đã rất đói, gắp đùi gà lên cần vài miếng nuốt vào bụng.
“Tay nghề của Nhuận Nương vẫn tốt như ngày nào!”
Hồng Đào Bình lại đặt đũa xuống, khen Nhuận Nương một câu trước rồi nói: “Ta đến tìm tiên sinh là vì muốn báo. cáo cho tiên sinh vài việc, thuyền bọc thép đã lắp ráp xong rồi!"
“Thật sao?” Chân mày của Kim Phi nhướng lên.
Cách đây một thời gian, một lô bộ phận thuyền lầu mới lần lượt được giao đến, Kim Phi bận rộn làm việc ở xưởng đóng thuyền số 2 cùng với Mãn Thương, kiểm tra tình hình nâng cấp thiết bị đồng thời chỉ cho Mãn Thương thêm vài điều.
Thuyền bọc thép ở xưởng đóng tàu số 1 do Hồng Đào Bình phụ trách nên y không để ý tới.
Phỏng theo suy đoán của Kim Phi, phải mất thêm nửa tháng nữa thuyền bọc thép mới có thể lắp ráp thành công, nếu trong quá trình gặp phải sự cố gì đó thì còn phải kéo dài thời gian ra thêm.
Kim Phi không ngờ nó được làm xong trước thời hạn.
“Nhà máy thép vừa được xây xong, không cần phải đợi nhiều loại bộ phận nữa nên tốc độ thi công nhanh hơn kế hoạch một chút” Hồng Đào Bình giải thích.
Trước đây, gần như tất cả phụ kiện đều được vận chuyển từ nhà máy thép ở Xuyên Thục đến.
Chặng đường từ Xuyên Thục đến Đông Hải khá xa xôi, trong quá trình vận chuyển khó tránh khỏi va đập và xuất hiện tình huống hư hại các bộ phận.
Trước đây khi gặp chuyện này hoặc cần một vài bộ phận nằm ngoài dự tính, y chỉ có thể cử người cầm theo bản vẽ đến nhà máy thép ở Xuyên Thục chế tạo.
Cho dù có sử dụng ca-nô chạy hết tốc lực về cũng phải cần đến ba ngày.
Nếu quá trình này gặp phải sóng to gió lớn hoặc bị gỗ lấp kín mặt sông thì sẽ lâu hơn.
Sau khi nhà máy thép ở Đông Hải được xây dựng, mỗi khi xuất hiện chuyện này, chỉ cần cầm theo bản vẽ vào nhà máy thép mới là được, tiết kiệm được kha khá thời gian.
Việc chế tạo tàu bọc thép có mục đích là để đi xa, có thể hoàn thành nó trước thời hạn khiến Kim Phi rất vui, nhưng y quan tâm đến vấn đề chất lượng hơn nên hỏi: “Đã kiểm tra hết chưa?”
“Đã kiểm tra theo tiêu chuẩn của tiên sinh bảy lần, đã kiểm tra xong tất cả hệ thống, toàn bộ đều vận hành bình thường, hiện tại chỉ còn thiếu việc chạy thử dưới nước nữa thôi”
Hồng Đào Bình vừa ăn vừa nói: “Ta tìm đến tiên sinh, là để nhờ tiên sinh xác định ngày hạ thủy.”
“Được, ta biết rồi!"
Kim Phi vỗ bả vai Hồng Đào Bình: “Gần đây ngươi vất vả rồi! Nếu đội viễn hành có thể tìm được hạt giống tốt như. mong muốn, ngươi sẽ trở thành vị cứu tinh của toàn bộ dân chúng Đại Khang này!”
“Không dám không dám! Tiên sinh đừng tâng bốc ta nữa!”
Hồng Đào Bình vội vàng xua tay, nhưng miệng đã kéo đến tận mang tai.
“Cái này không gọi là tâng bốc, này là nói sự thật!” Kim Phi nói: “Nếu không phải Hồng công tử, thuyền bọc thép sẽ không bao giờ chế tạo nhanh được như vậy! Thuyền bọc thép được làm xong sớm một ngày thì hạt giống tốt sẽ được mang về sớm một ngày, người dân sẽ nhanh chóng thoát khỏi nỗi lo đói khát! Ngươi không phải vị cứu tinh của người dân thì gọi là gì đây?”
“Ta chỉ đang làm chuyện nên làm mà thôi.”
Hồng Đào Bình vội vàng đứng dậy, không tìm thấy vò rượu, lập tức bưng chén canh lêt ậy, ta chúc kế hoạch viễn hành của tiên sinh thành công viên mãn, nhanh chóng tìm về hạt giống tốt!”
“Được!” Kim Phi cũng giơ chén canh của mình lên.
Thiết Chùy thấy vậy, cũng vội vàng bỏ đũa xuống, đứng bật dậy bưng chén của mình lên.
Ba người cụng chén, ngửa đầu uống cạn cháo gà trong chén!