“Với thuyền bọc thép mà nói thì loại sóng này chẳng nhằm nhò gì."
Kim Phi xua tay, không nói chuyện với công chúa Lộ Khiết nữa, mà xoay người nhìn Quan Hạ Nhi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Dù phong thái của công chúa Lộ Khiết có thấp đi chăng nữa, nhưng lúc này trên mặt cô ta vẫn hiện lên vẻ khó chịu, thi lễ với Kim Phi, rồi dẫn Băng Nhi và Sương Nhi rời đi.
“Đương gia, chàng làm như vậy sẽ khiến Lộ Khiết muội muội khó xử.”
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi: “Người ta từ nơi xa như vậy đến làm khách, chàng làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Nghe vậy, Kim Phi không nhịn được xoa lông mày, không khỏi nghĩ đến lúc mình vừa kết hôn với Quan Hạ Nhi.
Khi đó cô và Đường Tiểu Bắc đều chưa có thai, vì lo lắng nhà họ Kim sẽ tuyệt tử, nên lúc nào cũng đi tìm vợ bé cho Kim Phi, mãi đến khi Cửu công chúa mang thai thì chuyện đó mới kết thúc.
Bây giờ Kim Phi đã có hai đứa con, Bắc Thiên Tâm cũng sắp sinh. Kim Phi tưởng rằng chuyện này cứ thế mà xong, nhưng sau khi thấy công chúa Lộ Khiết, Quan Hạ Nhi lại vậy nữa rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, mà đến cả muội muội cũng gọi rồi...
“Hạ Nhi, không phải nàng không biết thân phận của cô †a, cô ta là khách hay địch, còn chưa nói được.” Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Bây giờ nàng thân cận với cô ta như vậy, ngộ nhỡ sau này chúng ta đánh nhau với Đông Man, nàng nên làm thế nào?”
“Ta thân thiết với Lộ Khiết, muốn chàng cưới cô ta, là vì tránh cho chúng ta đánh nhau với Đông Man đó!”
Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia, nếu không cần đánh, thì đừng đánh được không? Hai năm qua nhà họ Quan đã có bảy mươi bảy thúc bá cùng huynh đệ chết trên chiến trường, nếu đánh tiếp, e rằng đàn ông nhà họ Quan sẽ chết hết...”
Làng Tây Hà và làng Quan Gia là nơi Kim Phi bắt đầu gây dựng nhà ở, cũng là nơi ủng hộ Kim Phi nhiều nhất.
Hầu như tất cả phụ nữ trưởng thành trong cả hai làng, đều tham gia tất cả nhà xưởng của Kim Phi, còn đàn ông trưởng thành thì đều gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn hoặc các đơn vị đồn trú khác. Truyện Phương Tây
Trong hai năm qua, Kim Phi gần như chưa ngày nào ngừng chinh chiến.
Nếu đã có chiến tranh thì làm gì có chuyện không có người chết chứ?
Mặc dù có ưu thế về vũ khí, nhưng khi trận chiến kéo dài, tiêu cục Trấn Viễn vẫn phải chịu thương vong vô cùng lớn.
Đặc biệt là trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, thương vong vô cùng nặng nề.
Thương vong ở thành Du Quan chủ yếu là quân Trấn Viễn được thành lập từ những người dân ty nạn ở Tây Xuyên, còn thương vong ở Tây Xuyên, chủ yếu là binh bính được chiêu mộ tại Kim Xuyên và quận Quảng Nguyên.
Đàn ông làng Quan Gia gia nhập nhân viên hộ tống tương đối sớm, chỉ cần không phạm tội quá nghiêm trọng, về cơ bản bây giờ họ đều đã là đại đội trưởng, trung đội trưởng và các loại sĩ quan nhỏ khác, cũng có thể đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng.
Đối với binh lính bình thường và sĩ quan cấp thấp mà nói, chiến tranh chính là cối xay thịt.
Sau trận chiến ở kênh Hoàng Đồng, hàng vạn quân Thục chỉ còn lại một phần mười.
Hầu như tất cả mọi nhà trong làng Quan Gia đều treo đồ trắng, để tang cả nhà.
Nhiều người trẻ lớn lên cùng Quan Hạ Nhi, cũng như những người trung niên mà cô biết, đều chết trong trận kênh Hoàng Đồng.
Mặc dù dưới sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, tất cả mọi người trong làng Quan Gia đều hiểu ý nghĩa của trận đánh đó, cũng hiểu trận này nhất định phải đánh, nếu không người Đảng Hạng sẽ tràn vào biên giới, đánh đến Kim Xuyên, kết cục của họ sẽ vô cùng bi thảm.