“Tỷ đừng chiều hư bọn nó,” Đường Tiều Bắc nhắc nhở nói, “A Xuân và Linh Nhi còn đỡ, luôn thành thật tròn bổn phận, nhưng ta nghe nói thời gian trước Tiểu Nga náo loạn muốn tìm nha hoàn phục vụ nó đấy, từ sau khi Lý Đậu Đậu đi theo đám Tiểu Nga chơi cũng luôn gây họa.”
“Bản thân Hạ Nhi tỷ tỷ còn không có nha hoàn, sao có thể tìm nha hoàn cho Tiểu Nga được?”
Bắc Thiên Tâm cười nói: “Vì chuyện lần trước, Hạ Nhi tỷ tỷ yêu cầu đám Tiểu Nga mỗi tháng phải đi thăm những người già cô đơn trong làng mười ngày, trong nhà người già không có nước thì phải xách đổ đầy vại nước, không có củi thì phải đi nhặt củi cho người già, lúc Hạ Nhi tỷ tỷ không có việc gì còn đi kiểm tra thử, làm không tốt sẽ bị phạt, hoàn toàn không chiều bọn nó.
Còn Đậu Đậu, tình hình khá đặc biệt, cô bé từng bị ức hiếp ở Đảng Hạng, một thời gian dài không dám nói chuyện, cũng không dám giao tiếp với ai, đương gia nói, phải cổ vũ cô bé tiếp xúc nhiều với mọi người, cho nên ta với Hạ Nhi mới khoan dung hơn với cô bé.
Trước mắt xem ra, Lý Đậu Đậu gây họa chủ yếu là do mới đi từ thấp lên cao, ham chơi gây ra, đương gia nói ham chơi là tính trời sinh của trẻ con, chỉ cần cô bé không ỷ thế hiếp người, đi bắt nạt người khác, thì không cần quản cô bé.”
“Các người xem rồi làm đi, dù sao cũng phải chú ý chút, đừng để mấy đứa trở nên lệch lạc.”
Đa phần thời gian Đường Tiểu Bắc đều chạy ở ngoài, số lần gặp bốn đứa bé khá ít, cảm tình với bọn nhỏ cũng không sâu.
Biết Bắc Thiên Tâm yêu thương bốn đứa, sợ nói nhiều khiến Bắc Thiên Tâm phiền chán, nhắc nhở thêm một tiếng rồi nói sang chuyện khác.
Hai người dẫn thân vệ của mình, dọc theo bãi biển của Đông Hải, chuẩn bị đi dạo về sân nhỏ.
Đi tới chỗ cách sân nhỏ khoảng hai ba trăm mét, Bắc Thiên Tâm bỗng dừng lại, cơ thể cũng thầm căng chặt như báo săn.
Thân là tử sĩ được quyền quý bồi dưỡng, Bắc Thiên Tâm từng được huấn luyện chống trinh sát vô cùng nghiêm ngặt, có thể phát hiện kẻ theo dõi trong đám người.
Lúc này cô ấy phát hiện chỗ không xa bên đường có hai người phụ nữ lén nhìn bọn họ.
Mặc dù người phụ nữ chỉ dùng khóe mắt nhìn lén, nhưng không giấu Bắc Thiên Tâm được.
Thật ra nếu người phụ nữ nhìn Bắc Thiên Tâm đàng hoàng như người dân bình thường, thậm chí chào hỏi, thì Bắc Thiên Tâm có lẽ vẫn chưa phát hiện ra, nhưng vì cô ta nhìn lén, nên Bắc Thiên Tâm mới phát hiện cô ta không đúng lắm.
Đường Tiểu Bắc cảm nhận được sự khác thường của Bắc Thiên Tầm, nhìn qua theo ánh mắt của cô ấy, sau đó khế cau mày.
Vì cô ấy nhận ra người phụ nữ này.
Người này là thành viên của Cục tình báo đã từng báo cáo âm mưu của Hồng Nhị với cô ấy.
Thành viên của Cục tình báo xưa nay nổi tiếng bí ẩn, từ sau chuyện lần trước, đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Bắc gặp lại đối phương.
Người phụ nữ chịu sự quản lí của Cục tình báo, lúc đầu tìm Đường Tiểu Bắc không theo quy trình, sau khi Đường Tiểu Bắc hiểu chuyện gì xảy ra, đã đồng ý giúp cô ta viết thư giải thích cho Hàn Phong.
Sau chuyện đó đúng là Đường Tiểu Bắc cũng đã thực hiện lời hứa của mình, viết một bức thư cho Hàn Phong, nói lại chuyện đã xảy ra một lần, sau đó gần như quên mất chuyện này.
Đường Tiểu Bắc không biết Hàn Phong sắp xếp cho người phụ nữ này thế nào, cũng không chắc là đối phương tới tìm mình, hay có chuyện khác, nên không chủ động mở miệng.
Nhưng người phụ nữ kia lại chủ động đi tới, cung kính hành lễ với Đường Tiểu Bắc qua thân vệ: “Bái kiến Bắc phu nhân!”
Sau khi chuyện Hồng Nhị trôi qua không lâu, cô ta đột nhiên nhận được thư của Hàn Phong, trong thư Hàn Phong khen ngợi sự lanh trí và quả quyết của cô ta, sau đó nâng cả bổng lộc và kinh phí hoạt động của cô ta lên một bậc, trước mắt đã trở thành thành viên có cấp bậc cao nhất của Cục tình báo bên Đông Hải.
Rất nhiều nhân vật lớn trông có vẻ rạng rỡ tươi đẹp, nhưng trên thực tế toàn là trước mặt người khác thì một kiểu sau lưng lại một kiểu khác, nhưng người phụ nữ nhận được thư Hàn Phong gửi, biết Đường Tiểu Bắc đã thực hiện lời hứa, nên cực kì biết ơn Đường Tiểu Bắc.
“Cô ở đây đợi ta à?” Đường Tiểu Bắc nhìn người phụ nữ hỏi.